Tếtnăm 386 trước Công nguyên là cái Tết bi thảm nhất trong đời tôi. ThànhGuzang không mảy may chút không khí đón năm mới, chỉ có mấy chiếc đèn lồng treotrước cổng chính cung điện là bắt mắt. Phố xá vắng lặng, thưa thớt, ai nấy đềubuồn bã, ủ dột khi thấy lớp tuyết trên đường đã lại dày đến đầu gối.
Mấyngày trước, Lữ Thiệu sai quân dán cáo thị thông báo cho các hộ dân trong thànhmang theo hộ tịch đến nhận hai đấu gạo, “động thái” này nhằm vỗ về thị dânGuzang. Phải xếp hàng rất lâu mới đến lượt, nhưng khi nhận ra chúng tôi,Lữ Thiệu kiên quyết không cho phát gạo. Lúc ấy, tôi chỉ muốn nguyền rủa hắnbằng ngôn ngữ hiện đại. Mừng thay Lý Cảo cho người mang biếu mười đấu gạo,nhưng cũng chỉ như muối bỏ bể, một hai ngày sau đã hết nhẵn.
Ngàycuối năm, tôi tần ngần đứng trước cửa hàng cầm đồ. Vào thời đại này, hiệu cầmđồ đúng nghĩa vẫn chưa ra đời, mà chỉ có một vài cửa hàng kinh doanh hàng hóacầm cố. Chần chừ mãi vẫn phải cắn răng bước vào, vì đến hôm nay, trong nhà đãkhông còn hạt gạo nào.
Tôigói bọc và cất giữ cẩn thận năm nghìn quan tiền. Miếng ngọc bội và câytrâm ngọc tinh xảo, cầu kỳ là thế, màu sắc thượng hạng là thế cũng chỉ đổi đượcnăm nghìn quan tiền, đủ mua mười đấu lương thực. Xin lỗi, Pusyseda, tôi đã hứasẽ giữ gìn đồ lưu niệm của cậu, vậy mà… Qua mùa đông khó khăn này, tôi nhất địnhsẽ đến chuộc lại bằng mọi giá. Ra khỏi hiệu cầm đồ, tôi khẽ chạm tay vào chiếcnhẫn cưới đeo trên cổ. Dù lâm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097134/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.