Hômsau, Rajiva đứng bên ngoài cửa cung chờ đợi suốt một ngày. Lữ Thiệu, khi ấy làThế tử, được Lữ Quang giao nhiệm vụ cai quản Guzang, đã không xuất đầu lộ diện.Vì đứng quá lâu trong tuyết, bàn chân Rajiva xuất hiện vệt lở loét dài do lạnhcóng. Buổi tối, phải ngâm chân trong nước nóng, vừa ngứa vừa xót, đổ cả mồ hôi.Tôi bôi gừng cho chàng mà lòng xót xa, nhưng chàng vẫn gượng cười,nói với tôi rằng chàng không sao.
Nhưthường lệ, hôm đó chúng tôi đi về hướng cổng thành phía Nam để đến quảđồi ngoài thành Guzang, nơi tập trung đông dân chạy nạn nhất. Hô Diên Bình vàcác đệ tử của Rajiva khoác lên vai hơn chục tải lương thực. Sau hôm nay, Rajivakhoác lên vai hơn chục tải lương thực. Sau hôm nay, chúng tôi sẽ không tiếp tụccứu đói được nữa. Trong nhà kho hiện chỉ còn năm tải gạo kê, là những tải lươngthực cuối cùng mà tôi phải tranh đấu với Rajiva để giữ lại.
Chúngtôi đến cổng thành và không khỏi ngạc nhiên khi thấy cánh cổng đóng chặt, hàngtrăm binh lính đang đi tuần, trên cổng dán cáo thị, rất nhiều người chen chânđứng dọc, nên tôi không nhìn rõ họ viết gì. Chợt thấy một người từ đám đôngbước ra, tôi vội vàng đến hỏi.
-Họ nói dân chạy nạn gây mất ổn định trật tự, kể từ hôm nay đóng kín cổng thành,đuổi tất cả nạn dân ra ngoài.
Ônglão chống gậy, lắc đầu thở dài:
-Trời đông giá buốt, quan nha ban bố lệnh này khác nào muốn lấy mạng những ngườidân khốn khổ ấy. Nhưng ai còn tâm trạng đâu mà nghĩ cho họ nữa, ngay cả bảnthân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097133/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.