-Rajiva, chúng ta có thể trốn khỏi đây.
Sau mộthồi tính toán kỹ lưỡng, tôi nhận thấy vẫn còn chút hy vọng.
- Em cómột thứ vũ khí, không gây tổn hại đến tính mạng, nhưng có thể khiến người tabất tỉnh suốt một ngày. Em còn có cả dụng cụ để vượt tường. Chỉ cần thoát rakhỏi hoàng cung, chúng ta sẽ đến chỗ Pusyseda. Không, không ổn, không nên gâyphiền phức cho cậu ấy. Chúng ra không đến tìm cậu ấy nữa. Chúng ra có thể trộmmột con ngựa, cũng không ổn sẽ không qua được cổng thành. Hãy cứ sử dụng dụngcụ của em để vượt tường vậy, ra ngoài sẽ tính tiếp. Chúng ta sẽ trốn đi nơikhác. Tây vực, Thiên Trúc, Kabul, Trung Nguyên, chàng muốn đi đâu cũng được.
- NgảiTình, nàng đã có cách thì hãy trốn đi.
Rajivalắc đầu nhìn tôi đang sững sờ:
- Takhông thể bỏ trốn. Dù có trốn đến đâu, ta cũng sẽ bị phát hiện, sẽ liên lụy đếnnàng và Pusyseda. Vả lại, rời khỏi đền chùa, ta chẳng thạo gì hết…
- Chàngthông minh như vậy, sẽ học rất nhanh thôi. Nếu chàng chịu từ bỏ thân phận phápsư của mình, chúng ta sẽ cùng mai danh ẩn tích.
Tôi nắmchặt tay chàng, ra sức thuyết phục:
- Chúngta sẽ đến một nơi không ai nhận ra chàng. Em vẫn còn chút tiền bạc. Em lại đượctrang bị tri thức tiến bộ hơn một nghìn năm so với con người nơi đây. Em có thểphát minh ra những vật dụng mà thời đại này chưa có, chắc chắn sẽ bán được rấtnhiều tiền. Trước khi tới đây, em đã nghiên cứu nhiều tài liệu, em hiểu rõ ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097112/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.