Mavasuđã rất kinh ngạc khi mở cổng và thấy tôi. Sau lễ tang Kumarayana ông đã theoRajiva quay lại Subash. Người nô bộc rất mực trung thành này đã chăm sóc chacon Rajiva và cả tôi nữa, hết mực ân cần tận tuỵ. Tôi mỉm cười với ông, nóirằng tôi tới để từ biệt và nhờ ông tới chùa thông báo với Rajiva.
Mavasuquay về cùng với Rajiva. Bây giờ còn chưa đến giờ tụng kinh buổi chiều, vậy làcậu ấy lại trốn việc rồi!
KhiRajiva bước chân qua cánh cổng, cậu ấy bị vấp vào bậc cửa, lúc đó tôi đang đứngngoài cửa phòng nên đã thấy cả. Một bậc cao tăng đại đức, mọi cử chỉ thườngngày vốn rất từ tốn nho nhã vậy mà cũng có lúc vấp chân vào bậc cửa suýt ngã,tôi bật cười.
Thấytôi cười cậu ấy có vẻ hốt hoảng, dừng bước trấn tĩnh, chỉ một lát đã lấy lạiđược phong thái ung dung đĩnh đạc thường thấy, chậm rãi tiến về phía tôi.
- Vìsao không chờ kết thúc buổi tụng kinh buổi tối hãy về?
Cậu ấysững người, gương mặt ửng đỏ, lặng yên không đáp, ánh mắt trôi về phía xa xôi.
-Rajiva, cậu là trụ trì của một ngôi chùa lớn, cậu không thể tuỳ ý vi phạm giớiluật như khi còn nhỏ được.
Tôinghiêm mặt, nói với cậu ấy bằng giọng điệu lên lớp của cô giáo năm xưa.
- Cậuvề chùa đi, hết giờ tụng kinh buổi tối hãy quay lại.
Ngừngmột lát, tôi nói tiếp:
- Tôicó chuyện muốn nói.
-Chuyện ra đi ư?
Tôi hơingạc nhiên, rồi thì gật đầu. Cậu ấy thông minh tuyệt đỉnh như vậy lẽ nào khôngđoán ra được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097096/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.