Bướcchân vào phòng Kumarayana, không gian nồng nồng hơi thuốc. Chúng tôi trở về phủquốc sư đã hơn mười ngày, bệnh tình của Kumarayana không hề thuyên giảm. Mỗingày ông đều thổ huyết, hôn mê bất tỉnh nhiều lần. Pusyseda túc trực bên cha cảngày lẫn đêm, cậu ta gầy rộc đi trông thấy. Rajiva cũng ngày ngày cận kề bêngiường cha, chăm sóc ông và tụng kinh cho ông. Hai anh em họ bận bịu tới mứckhông còn tâm trí để ý đến tôi nữa, điều đó khiến tôi thấy thoải mái hơn. Tôikhông thể ra đi lúc này, tôi phải góp sức giúp họ chăm sóc Kumarayana.
- Quốcsư…
Tôi ghésát bên giường Kumarayana, ông héo hon, tàn tạ đến thương tâm, trên người ông,dường như chỉ còn đôi mắt màu xám nhạt là nơi duy nhất toát ra sự sống.
- CôNgải Tình đến đấy à?
Ông khẽgật đầu, gượng dậy, tôi vội vàng đến bên, chèn gối tựa sau lưng ông, bàn taychạm phải thân hình da bọc xương của ông, trong lòng bỗng dâng lên nỗi chuaxót!
- CôNgải Tình hẳn là rất bất ngờ khi ta muốn trò chuyện riêng với cô, đúng không?
- Vâng,một chút ạ.
Tôithành thật thừa nhận. Không hiểu sao, tôi luôn có cảm giác ông giống như là“sếp” của tôi vậy. Mặc dù tôi luôn gọi thầy hướng dẫn của mình là sếp, nhưngthầy luôn là người mà tôi kính trọng nhất. Tôi mỉm cười.
- Quốcsư cho gọi Ngải Tình, hẳn là có chuyện muốn nói.
- CôNgải Tình không giống những cô gái bình thường khác, mười năm trước ta đã nhậnra điều này.
Tôilặng yên không đáp.
- Ta tựbiết không còn sống được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097094/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.