Mở mắtra đã lại thấy Pusyseda ngồi cạnh giường. Tôi không thấy lạ, cũng chẳng thèm đểý, mặc cậu ta gào thét thúc giục, ngủ nướng thêm một lúc nữa, mới uể oải vươnvai chào bình minh. Tôi mặc chiếc váy được tặng hôm qua, ra ngoài sân thấyPusyseda khoác trên mình một chiếc áo ngắn chít eo màu xanh lục. Dáng người rấtchuẩn, nếu sống ở thời hiện đại mà không làm người mẫu hay diễn viên thì quả là“phí của trời”. Có điều quần áo mà chúng tôi mặc trên người rất giống trangphục của một cặp tình nhân. Pusyseda nhìn thấy tôi, huýt sáo tán thưởng, sau đóđảo một vòng quanh tôi, gật gù tấm tắc. Nhưng, tên ranh này lại phán một câukhiến tôi rất đỗi đau lòng:
- Saochị không trang điểm? Đồ trang sức của chị đâu?
Tốiqua, ngoài chiếc váy mới, Pusyseda còn tặng tôi cả một bộ đồ nghề trang điểm.Nhưng tôi đã thu dọn và cất vào ba lô, dự định sẽ mang về thế kỉ XXI làm hiệnvật hỗ trợ cho việc nghiên cứu về cách thức làm đẹp của phụ nữ thời cổ đại. Cònđồ trang sức ư, tôi chưa bao giờ dùng đến, nếu có, tôi cũng sẽ cất đi để làmhiện vật nghiên cứu. Phụ nữ thời Hán trang trí mái tóc rất đơn giản, quấn tócgọn sau gáy, rồi dùng một chiếc trâm cài lên là xong. Ngày nào tôi cũng ra phốvới vẻ ngoài giản dị ấy, có sao đâu, hà cớ gì hôm nay lại bị một gã phong lưuđẩy đến trước gương, ép tôi trang điểm? Điều đáng ngại là, tôi không biết sửdụng “mỹ phẩm” của người cổ đại. Thế là gã phong lưu đành phải ra tay.
Pusysedathỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-phat-va-nang/2097090/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.