Trong gió thu vẽ nên một cảnh tưởng nhỏ hẹp, lá cây đong đưa, bị gió lạnh đưa xuống mặt đất, bị vùi vào trong đất. Cát về với cát, đất về với đất.
"Mẹ !" Tiếng khóc thảm thiết vang lên trong cái thôn nhỏ yên tĩnh, tô vẽ thêm hơi thở bi thương của mùa thu.
Khi Mộ Phi đến ở được năm thứ ba, mẹ của Tố Vân nhiễm bệnh qua đời, cho dù thầy y thuật có cao siêu tới đâu cũng không chống lại được quy luật sinh tử. Sau tang lễ, thầy cùng Tố Vân đều đau lòng khổ sở ở trong phòng không ra. Mộ Phi tìm một người, sau tang lễ tìm không thấy tung tích.
Hướng Nhất Phương một người trốn vào trong núi, dựa vào thân cây, nhìn thấy lá vàng rơi trên đất, ánh nắng chiều trong không trung vẫn diễm lệ như trước, đỏ như lửa. Cảnh đẹp như vậy nhưng hắn không có tâm tình đi thưởng thức, trong đầu nghĩ đến lời nói của cô trước khi qua đời, tuy rằng mịt mờ, ý tứ kia Hướng Nhất Phương nghe có thể thiểu được.
"A Phi là thiếu gia trong thành phố, là con một, cho dù tương lại không cùng Tố Vân kết hôn, chung quy vẫn sẽ cưới vợ. Nhất Phương à, con hiểu ý của ta không ? Con nhất định hiểu........ Mộ Phi rất ỷ lại con."
Hắn hiểu, hắn rất hiểu, về sau phải ít ở bên cạnh Mộ Phi, cũng không thể mọi chuyện đều nhân nhượng Mộ Phi, càng không thể.......... càng không thể cho Mộ Phi đến giường của mình.
"Nhất Phương à ! Anh như thế nào chạy đến nơi này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-man-hanh-lam/2629402/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.