Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên gặp Mộ Phi là khi chàng vẫn là một đứa nhỏ choai choai, vừa mới bị thầy dẫn đến, trầm mặc đứng ở một bên, khi đó Tố Vân thường xuyên đi cùng A Phi nói chuyện, cơ mà vô luận thế nào cũng không nói được một lời, giống như tất cả mọi người đều bị chàng cự tuyệt, giống như một pho tượng xinh đẹp lạnh như băng đứng cách xa ngàn dặm.

Đứa trẻ kia, nghe nói là trong nhà có chuyện nên được cô cho ở nhờ, nhưng mà lại ở suốt sáu năm. Suất sáu năm, chưa bao giờ gặp một người nào từ gia đình đứa trẻ, giống như kẻ không có người thân.

Đứa trẻ sớm trưởng thành, làm cho Hướng Nhất Phương trong lòng chua xót, đôi mắt kia lại quá kiên nghị, thường khiến cho nam nhân đau lòng, nếu đây không phải là đứa trẻ thì sẽ là một cặp mắt phức tạp.

Từ khi Mộ Phi đến, Hướng Nhất Phương bắt đầu thử đi tiếp xúc với nam hài, nhưng mỗi một lần đều bị ánh mắt lạnh như băng cự tuyệt, vẻ trầm mặc trong ánh mắt hiện lên rõ cảm giác không tin tưởng.

Mà sau mỗi lần bị cự tuyệt, Hướng Nhất Phương chỉ cười cười, sau đó rời đi. Mỗi một lần, lúc nam nhân xoay người rời đi, cặp mắt kiên nghị kia lại lặng lẽ dõi theo.

Tình trạng xấu hổ đó cứ giằng co suốt nửa năm, cho đến mùa hè, có chuyển biến, sau đó hết thảy đều thay đổi.

Ngày mùa hè nắng đẹp cao cao bắt tại phía chân trời, mây trắng dày to phô bày ở chân trời, dòng suối trong suốt chạy vắt qua cánh đồng xanh mượt, tiếng sơn ca trong trẻo ở sơn cốc cứ lảnh léo réo rắt.

"A Phi, cùng ta đi hái thuốc nhé ?" Lại một lần nữa, nam nhân hướng đứa trẻ trầm mặc nói, khuôn mặt tươi cười ôn hòa dưới ánh mặt trời phóng đại vô hạn, "Ở trên núi có thể ngắm nhiều cái thú vị lắm !"

Ngu ngốc.... Nam hài ở trong lòng nói thầm một câu, ngốc như vậy còn muốn lừa mình ? Coi thường chàng là nhóc con sao ? Tuy rằng là nghĩ như thế, nhưng có lẽ là khi đó thanh âm của nam nhân quá mức ôn nhu, quá mức trầm thấp, quá mức mê người, nam hài gật đầu.

Trên con đường núi cứ phải thở hổn hển gạt cành cây hướng về phía trước, nam hài nhìn thấy thân hình cao lớn đằng trước mà tức giận bất bình, ta vì cái gì phải đáp ứng hắn ? Khi chàng còn không biết vấn đề này, người phía trước đột nhiên ngừng lại, nam hài đang đi lên lập tức đụng phải.

Đáng ghét ! Sao lại đột nhiên dừng lại ? Tiểu Mộ Phi bĩu môi chuẩn bị phát hỏa, vừa ngẩng đầu lên liền thấy khuôn mặt ôn nhu tươi cười kia vô hạn phóng đại : "Mệt không ? Nắm lấy ta."

Nam nhân vươn ôn hòa hiền hậu vươn canh tay sạch sẽ, Tiểu Mộ Phi bắt tay nắm lên, rất nhanh đã bị bàn tay to nắm thật chặt, thật ấm áp, thật sạch sẽ, thật có lực. Nam nhân cười đến càng vui vẻ, Mộ Phi đột nhiên tìm được đáp án của vấn đề vừa đăm chiêu suy nghĩ - là vì có thể nhìn thấy nụ cười của nam nhân.

Vượt ngoài dự kiến của Hướng Nhất Phương, nam hài hôm nay tuy rằng vẫn trầm mặc ít lời giống như trước đây, mặc hắn độc thoại vẫn không đáp lại một chữ, nhưng cũng rất nhu thuận làm cho mình nắm tay hắn, như vậy so ra tốt hơn trước kia nhiều.

Hướng Nhất Phương giảng giải cho Mộ Phi hoa hoa thảo thảo trên núi, điểu thú trùng ngư, loại nào có thể dùng để chế được, loại nào không ăn được, giống như một quyển sách thuốc thật lớn cứ nói không ngừng. Mộ Phi tuy rằng đáp lời, nhưng vẫn bị vẻ trí thức uyên bác của nam nhân thuyết phục.

Trời mùa hè luôn chuyển biến rất nhanh, một giây trước trời vẫn tinh không vạn lý, ngay sau đó đã mây đen đầy trời, bầu trời nắng đẹp nháy mắt trở thành âm u, bị bao phủ bởi tầng tầng mây.

Sắp mưa ! Mộ Phi ngẩng đầu nhìn trời nghe được tiếng nói của nam nhân bên canh, mang theo một tia lo âu cùng sợ hãi : "Có sét đánh à ? Hay là nhanh trở về di."

Nếu là mưa rào trong mùa hè thì sẽ có sấm chớp, hiện tại trở về nhất định sẽ ướt ! Mộ Phi tất nhiên không muốn trở về ngay, nói câu đầu tiên trong ngày : "Tìm sơn động tránh mưa đi, đợi mưa tạnh lại đã." Nghe đến nam hài nói chuyện nam nhân biểu hiện ra một loại vui sướng, nhưng trên mặt tựa hồ lại có một ít do dự.

Giống như hạ một quyết tâm lớn, Hướng Nhất Phương cười nói với Mộ Phi : "Đi thôi, chúng ta đi tìm sơn động." Có chút không đúng, rồi lại không thể nói rõ là không đúng chỗ nào.... Mộ Phi nghie hoặc đi theo nam nhân đi vào sơn động.

"Rầm rầm !" Trong không trung nổ vang một tiếng, giống như núi đá bị đánh, theo tiếng sấm cuồn cuồn, một tia chớp bổ ra ám lấy không trung, từng hạt mưa lớn rứ rậm rạp từ trên trời mà bay xuống, bật xuống đất lưu lại những vũ nước nhỏ đầy bùn đất.

Ngồi ở cửa động, Mộ Phi nhìn bầu trời bên ngoài mua gió mênh mông, nhất là bọt nước cửa động không ngừng rơi xuống càng như là thủy liêm động trong tiểu thuyết. Nhìn một lúc, Mộ Phi có vẻ có chút không yên lòng, nam nhân kia từ khi đi vào động liền đi vào bên trong không biết đang làm cái gì.

Chẳng lẽ hắn mặc kệ ta ?! Mộ Phi trong lòng đột nhiên nóng giận, sau khi nhàm chán liền đi vào trong, không biết cái tên kia sợ gì chứ ? Nghĩ nghĩ rồi thoáng nhìn thấy một bóng người lui ở trong động. Bạn đang

"Này, ngươi làm sao thế ?" Mộ Phi đi đến, kẻ vốn định phát hỏa lập tức trở nên sợ hãi, nam nhân không có trả lời chàng, chỉ gắt gao ôm đầu lui vào trong góc, thân mình cũng lạnh run cả lên.

Theo một trần sấm rền ầm vang, nam nhân phát ra một tiếng khe khẽ khó nghe thấy được, đó là tiếng sợ hãi cùng yếu ớt làm cho nam hài không thể tin được.

"Này....... Ngươi không sao chứ ?" Mộ Phi nói dịu dàng, ngồi bên cạnh nam nhân vẫn lạnh run như trước.

Sợ sét đánh........ vì cái gì còn muốn nhường ta chứ ? Thật sự là đồ ngốc ! Vừa mắng trong lòng, nam hài vừa vương lấy cánh tay nhỏ bé ôm lấy nam nhân, thoải mái không ngờ.

Đến khi dông tố chấm dứt, Hướng Nhất Phương phát hiện bản thân một đại nam nhân bị một đứa trẻ gắt gao ôm lấy, hắn nở nụ cười : "Cám ơn....." Nam hài bĩu môi, rất có khí khái nam nhi nói với hắn : "Về sau ta sẽ bảo hộ ngươi !"

Hướng Nhất Phương sửng sốt, lại trịnh trọng gật gật đầu : "Tốt !" Hắn không ngờ, vì những lời này, nam hài đã cố gắng rất nhiều, chỉ vì lớn dần làm một người cho thể cho nam nhân dựa vào mỗi khi dông tố.

Từ ngày đó về sau, Mộ Phi thường xuyên chạy tới cùng Hướng Nhất Phương nằm ngủ, rồi dần dần thành cuộc sống cùng ăn cùng ở.

Ở trong trường học Mộ Phi thành Đại minh tinh, có tiếng học tập như điên, thi cử đều đứng thứ nhất, cuộc thi cả nước gì đó cũng đứng đầu, hơn nữa tiểu tử này vừa đến thời kỳ trưởng thành bắt đầu cao lớn, từ một đứa trẻ nhanh chóng lớn thành một đại nam tử cao hơn cả Hướng Nhất Phương một chút, chuyện này cứ làm cho Hướng Nhất Phương buồn bã than không thôi.

Mỗi lần Hướng Nhất Phương lấy giọng điệu ông già nói Mộ Phi lúc mới đến chỉ cao tới thắt lưng của hắn, hiện tại so với mình còn muốn cao hơn một đầu ngón tay, Mộ Phi liền đem nam nhân đẩy vào tường cù cù, cười xấu xa nói : "Ta không phải tiểu hài tử !"

"Đã biết, đã biết, mau đứng lên !" Tên này, đã dậy thì hai năm nay còn muốn bám lấy hắn, bám lấy hắn còn chưa nói tới việc thường xuyên dùng sức mạnh bắt nạt hắn, thật không là lúc nào nuôi dạy thành đứa hư hỏng này !

Chàng thích ôm Hướng Nhất Phương, cảm giác ôm một cái thật lớn đưa vào trong lồng ngực, cảm giác chỉ thuộc về mình.

Nam hài lớn thành thanh niên, lại như trước bám lấy nam nhân, cho dù bị đuổi về phòng , buổi tối cũng sẽ lặng lẽ chạy vào trong ổ chăn của nam nhân. Mượn danh viết : "Buổi tối sét đánh ta sẽ bảo hộ ngươi !" làm cho Hướng Nhất Phương dở khóc dở cười.

Đứa trẻ lạnh như băng hôm nào hôm nay như thế nào lại thay đổi !

Có một ngày ở trong trường học, Mộ Phi thất thần nhìn ra bầu trời đầy mây đen kịt ngoài cửa sổ : "Hôm nay sẽ có sét đánh ?" Có chút lo lắng, nhưng mừng thầm lại nhiều, loại mừng thầm làm cho chàng có chút nhộn nhạo tâm thần.

Đến giờ này, giáo viên lại tách con trai con gái ra, sau đó phi thường mịt mờ giảng giải cái gì mà vấn đề nam sinh tuổi dậy thì. Mộ Phi cảm thấy thực buồn cười, này cũng không phải cái gì mà người ta không nhận thấy, sao lại có cái kiểu y như xã hội cũ.

Cơ mà chàng hiểu được càng nhiều, trong lòng nghi hoặc cũng càng ngày càng lớn. Đối mặt với mấy nữ sinh tới tuổi dậy thì, chàng nhìn rồi nhìn, thu được thư tình mấy cô nữ sinh lặng lẽ nhét trong ngăn kéo chàng cũng sẽ tự hào, điều này chứng tỏ chàng là một người con trai bình thường.

Nhưng.......... tựa hồ có chút không giống.

"Buổi tối sẽ có sét đánh !" Về đến nhà, sau khi nói lời chính nghĩa, Mộ Phi mãn nguyện cùng nam nhân ngủ ở trên một cái giường, làm cho nỗi nghi hoặc ban ngày còn lớn hơn nữa !

Nhìn thấy nam nhân thân mình trần tụi, chàng có loại cảm giác kỳ quái, trong lòng ngứa ngứa, khó nhịn, yết hậu lại khàn khàn. Đây cũng không phải hiện tượng tốt, nếu trước kia chàng nhất định sẽ đi tới mãnh liệt ôm nam nhân một cái, nhưng hôm nay vẫn không nhúc nhích. buổi tối bên ngoài quả nhiên có sét đạnh, nhìn đến n trên giường lui thành một khối, chàng do dự vừa muốn vừa không muốn ôm lấy.

Cho đến khi nghe được một tiếng kêu rên, phá hỏng cái dây cót buộc chặt trong lòng chàng, cái gì chó má nghi hoặc đều bị chàng phóng ra đến chín tần mây ! Nghĩ chuyện này để làm gì ? Chàng trường tới ôm chặt lấy nam nhân đang lạnh run, an ủi : "Không sợ, ta ở đây." Nam nhân trong lồng ngực dần dần bình tĩnh trở lại, chàng lại một đêm không ngủ, ngủ không được, vì chàng có loại phản ứng sinh lý thực mất mặt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.