Buổi tiệc đột nhiên phát sinh việc ngoài ý muốn nên dừng lại, bọn gia đinh của Lạc gia ở trên hành lang giống như bình thường càng thêm chú ý hắn, mà nhàn ngôn toái ngữ cũng càng phát ra rõ ràng.
"Không phải là cái lão nam nhân thì còn tưởng cậu Hai thực thích hắn !"
"Nghe nói hắn hôm nay cố ý câu dẫn Giang tiên sinh ! Giang tiên sinh vừa đẹp trai vừa có tiền, như thế nào có thể cường bạo hắn ?"
"Nhìn bộ dạng của hắn thực thật thà, sau lưng coi chừng cũng thực lẳng lơ, bằng không như thế nào có thể khiến cậu Hai thích hắn......."
Không tự chủ được bước chân nhanh hơn, nam nhân thầm nghĩ phải thoát đi nơi đồn đại này, vì cái gì mọi người đều dùng ánh mắt hèn mọn rét lạnh nhìn hắn, vì cái gì mọi người đều cho rằng hết thảy là lỗi của hắn ?
Nam nhân không rõ, cũng không suy nghĩ nhiều, hắn không thuộc về nơi này, hắn thầm muốn sớm ngày rời khỏi đây.
Vội vàng rời đi đại trạch chạy tới hậu viện, nam nhân thở phì phò nhìn thấy căn nhà nhỏ đen như mực cách đó không xa, bước về phía nơi duy nhất có thể cho mình nghỉ chân, giờ này khắc này hắn thầm nghĩ ngã vào cái giường của chính mình, nhắm mắt lại, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không phiền não........
"Ta thích ngươi..........."
Lời nói của chàng trai trẻ, giống như câu thần chú lúc nào cũng quấy rầy hắn. Dần dần, thanh âm của Lạc Văn lại giống như thanh âm của một người nam tử.
Mộ Phi..........
"Đây là địa chỉ của tôi, Nhất Phương à.......... Chỉ cần anh nghĩ đến, cứ đến đây tìm tôi được không ?" Cái địa chỉ kia, Hướng Nhất Phương đã muốn ném đi, nhưng mỗi chữ cái trên đó hắn lại đều nhớ như in.
Khi hắn đi vào trong thành phố, hắn nghĩ tới đi tìm Mộ Phi, cuối cùng vẫn không đi ; mà trong đêm bị vũ nhục, trong đêm khuya hắn cũng từng nghĩ chạy đi tìm Mộ Phi, cuối cùng cũng không có đi.
Hắn đã như vậy, còn có thể đi sao ?
Hắn đột nhiên rất sợ nhìn thấy Mộ Phi, sơ chuyện của mình bị Mộ Phi biết, cũng có một loại sợ hãi bị chán ghét.
Suy nghĩ lung tung, Hướng Nhất Phương mờ mịt đi về căn nhà nhỏ, vừa định mở cửa lại phát hiện cửa không khóa, lúc này trên lầu truyền đến vài tiếng cười, hắn vội chạy lên, thấy được một cảnh khó tin.
Thiêu niên từng bị Lạc Văn đánh lại ở trong phòng hắn, trong tay cầm xấp tiền hắn để ở trong phòng. Thiếu niên thật không ngờ Hướng Nhất Phương lại về nhanh như vậy, bị bắt gặp nó đầu tiên là sửng sốt, sau vừa cười hì hì vừa nói : "Tiệc tối thế nào, nhất định chơi đùa thực vui vẻ phải không ?"
"Bỏ tiền xuống rồi đi đi." Hướng Nhất Phương nói.
Thiếu niên hồ nghi nhìn nam nhân nói : "Ngươi sẽ không đi nói cho Lạc tiên sinh ?"
Hướng Nhất Phương ngẩng đầu nhìn thiếu niên một cái, lắc lắc đầu.
Nhưng thiếu niên lại chỉ cười, không có ý bỏ tiền xuống, Hướng Nhất Phương thấy thế nhăn mày nói : "Tuổi còn nhỏ như vậy không nên làm kẻ trộm."
"Kẻ trộm ? Ngươi có tư cách gì nói ta !" Thiếu niên tức giận nói, "Ta nói, tiền này hãy để ta cầm lấy, dù sao ngươi lại không dùng đến !"
"Tiền này không phải cho cậu !"
"Vì cái gì ? Dù sao vợ ngươi đã sớm cùng người khác bỏ chạy. Thật sự là cái đồ ngu, còn ở nơi này bán, nếu vợ người đã đi rồi, ngươi sẽ không cần tiền đó..."
"Nói bậy !" Nghe được lời của thiếu niên, Hướng Nhất Phương nội tâm kềm chế lại dần dần dâng lên một nỗi sợ hãi : "Nói dối để lừa tiền cũng không nên như vậy !"
"Nói dối ?" Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, từ trong túi tiền lấy ra tờ giấy đưa cho nam nhân, "Tự xem đi ! Thật sự là vừa già vừa nát, bị người chơi đùa cũng không biết."
Hướng Nhất Phương vội nhặt tờ giấy lên xem, biểu tình nháy mắt cứng ngắc, thiếu niên thấy thế nhân cơ hội cầm tiền chạy ra, vừa chạy vừa lắc đầu cười lạnh : "Vợ bỏ đi lấy chồng còn bị nam nhân thao, thật sự là ngu xuẩn !"
.............
"Như thế nào....... lại như vậy.............." Đôi tay cầm tờ giấy hơi hơi rung động, nam nhân không thể tin được cứ tự nói, chỉ cảm thấy đôi tay không ức chế được cứ run rẩy.
Không....... Hắn muốn đi hỏi rõ ràng ! Đến hỏi Lạc Tư, đến hỏi Lạc Văn, rằng chữ viết trên đó có phải sự thật hay không.
"ThÃch ? Nói chuyá»n gì ngá»c thế hả !" Äùa, y nhÆ° thế nà o sẽ thÃch lão nam nhân kia, vừa già lại ngá»c, "Tiá»u VÄn, tên kia Äá»i vá»i em là m cái gì khiến em nói vá»i anh nhÆ° váºy ?"
"Em trÆ°á»c kia chÆ°a bao giá» lá»n tiếng vá»i anh, cái nam nhân kia quả thá»±c là tai há»a !"
Lạc VÄn lắc lắc Äầu, nghiêm chá»nh nói : "Em không biết........ NhÆ°ng em chá».... chá» không muá»n nhìn thấy hắn cùng ngÆ°á»i khác má»t chá». Anh, chÃnh anh vẫn nói vá»i em, HÆ°á»ng Nhất PhÆ°Æ¡ng bất quá chá» là má»t món Äá» chÆ¡i trong cuá»c sá»ng nhà m chán thôi, nếu là món Äá» chÆ¡i thì tặng lại em thì thế nà o ?"
Nói ra lá»i trái lÆ°Æ¡ng tâm, chá» là vì muá»n anh trai Äem nam nhân kia trả lại cho mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]