Mạnh mẽ kéo Hướng Nhất Phương cùng Lạc Văn vào trong phòng, Lạc Tư khẽ tức giận nói với hai người : "Ở chỗ này cho ta, nơi nào cũng không được đi !" Sau khi nói xong liền vội vàng ra khỏi phòng, trước khi đi còn lo lắng phân phó cho người canh chừng.
Hai người kia, thật sự là làm cho y bực bội ! Tuy rằng nói là đắc tội đối tác, nhưng chuyện ấy còn không làm Lạc Tư phiền lòng, điều làm cho y phiền lòng chính là câu nói "Hướng Nhất Phương, ta thích ngươi !" kia của Lạc Văn bay vào trong màng nhĩ.
Cậu em cho tới bây giờ vẫn rất cao ngạo, lại dễ dàng nói ra lời yêu....
Hai người bị ở lại trong phòng đều lẳng lặng không nói gì, nhưng nội tâm cũng phiền muộn, hơn nữa đối với Hướng Nhất Phương mà nói trong lòng như càng nổi lên bão táp.
Đại thiếu gia cao ngạo vốn được cưng chiều này, cư nhiên vì mình mà xích mích với đối tác quan trọng, không để ý đến ánh mắt khác thường của kẻ khác mà lớn mật.... lớn mật nói ra như thế.
"Ngươi có cảm thấy ta thực ngốc hay không ? A.... Ta cũng hiểu được chính mình ngốc, như thế nào lại thích đại thúc nhà ngươi chứ, rõ ràng vừa già vừa nát. Nếu có thích, cũng phải thích mỹ thiếu niên, nhưng lúc nhìn thấy kẻ kia vô lễ với ngươi, ta thật làm muối đem hắn chém thành trăm mảnh !" Dựa vào Hướng Nhất Phương, vuốt vuốt mái tóc của mình, Lạc Văn tự nói.
"Cậu còn trẻ, người trẻ tuổi đều dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-man-hanh-lam/2629396/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.