"Tần Lam, ta thích nàng."
Cuối cùng, Tiêu Phong Hàn nói ra câu này, sau đó cúi đầu xuống.
Tần Lam khẽ nâng cằm, ngần người, nàng biết mình nên đẩy người trước mặt ra, nhưng đầu óc lại trống rồng, phản ứng so với bình thường chậm nửa nhịp, cho đến khi một nụ hôn lạnh lẽo rơi xuống trán nàng .. Tần Lam như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hốt hoảng đẩy người nam nhân trước mặt ra.
"Bùi công tử, ngươi..."
Tần Lam dừng một chút, sau đó nói:
"Ngươi rất tốt, nhưng mà ta cũng không có cách nào thích một ai khác. Trái tim ta đã chết từ lâu rồi."
Câu nói này thực sự khiến Tiêu Phong Hàn tựa như rới xuống hầm băng.
Trái tim như chết lặng, là bởi vì vỡ ra trăm mảnh.
"Bùi công tử, ngươi thật sự rất tốt, ngươi nhất định sẽ gặp được cô nương xứng đáng hơn, nhưng người đó không phải là ta. Ngươi biết tình huống của ta, ta nghĩ ngươi cũng sẽ hiểu được cho ta, ta đã từng lãng phí hơn mười năm lớn lên cùng một thiếu niên, hết lòng chờ đợi để được làm tân nương của người ấy, nhưng kết quả thật thê thảm, người này đã vắt kiệt tất cả yêu hận của ta, vì vậy ta không thể yêu được ai khác nữa, ta đã quá mệt mỏi rồi... Bùi công tử, dù sao ta cũng là người không có phúc khí."
Tần Lam khẽ cười một tiếng, không biết là đang giểu cợt ông trời hay chính mình.
"Đã muộn rồi, cám ơn những lời nói của ngươi, ngươi về sớm một chút, nếu như bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3330229/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.