Hai người chuẩn bị rời đi thì bỗng dừng lại, đồng thời đưa mắt nhìn nhau.
"Bùi công tử, ngươi có ngửi thấy mùi gì không?"
Tần Lam hỏi.
Nàng khẽ khịt mũi.
"Mùi máu?"
Tiêu Phong Hàn hỏi.
Hắn rất nhạy cảm với mùi máu tanh, vừa rồi hắn mơ hồ ngửi được một chút mùi máu, nhất thời toàn thân căng thẳng, chủ yếu là vì lo sợ tên áo đen đã nhảy xuống hồ đang lẩn trốn ở đâu đó lại đột kích hoặc có đồng bọn đang ở gần đó.
Nhưng Tần Lam lại lắc đầu.
"Mùi giống như máu, nhưng cũng giống..."
Nàng nheo mắt lại, giống như đang cố nhớ ra.
"Mùi của xác chết thối rữa."
"Cái gì?"
Tiêu Phong Hàn nheo mắt.
Thấy Tần Lam trong nháy mắt mở to hai mắt, nàng nghiến răng nghiến lợi nói:
"Là mùi xác chết thối rữa, xác chết vừa mới thối rữa."
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn vào khu rừng nhỏ phía đình Tam Nguyệt mà bọn họ gặp nhau, cơn gió vừa rồi từ phía Đông Nam thổi qua, nó đến từ hướng đó, trái tim Tần Lam đập dữ dội, nàng nhìn thẳng vào chỗ sâu trong khu rừng nhỏ như thể có một con chim ngạ quỷ đang theo dõi nàng.
Từ đáy lòng có một giọng nói vang lên nhắc nhở với nàng rằng, đừng đi, đừng đi, ở đó có chuyện rất khủng khiếp.
Nhưng Tần Lam dường như mất kiểm soát, nàng nhìn thẳng về hướng sâu trong rừng, di chuyển bước chân, rồi quay lại nhìn người đàn ông phía sau.
"Bùi công tử, mùi xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3325729/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.