Tiêu Phong Hàn thay đổi đề tài.
“Mượn xe ngựa đi hồ Tây Bắc, nói là có hẹn với ai đó.”
“Hồ Tây Bắc, có hẹn? Hẹn với ai?”
Tiêu Phong Hàn giương mắt hỏi.
Phùng Thần lắc đầu, “Ta không biết, Quân đại tiểu thư cũng không nói gì.”
Tiêu Phong Hàn mấp máy cánh môi, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt lại, không biết đang nghĩ cái gì, “Nam hay nữ?”
Phùng Thần, “...!”
“Không biết, nhưng chắc hẳn là nam rồi, nắng hè oi ả chói chang, đom đóm bay múa, bên bờ hồ Tây Bắc, dương liễu lưu luyến, bầu trời đầy sao, rất thích hợp để hẹn hò đấy.”
Phùng Thần nói.
Bàn tay đang nắm chặt đặt trên giường của Tiêu Phong Hàn dừng lại, gương mặt đanh lại căng thẳng, nhưng hơi thở quanh thân rõ ràng là lạnh hơn rất nhiều, tay vừa động, lại đột nhiên đụng tới một thứ, là một hộp gỗ tinh xảo.
“Hửm? Đây là cái gì vậy?”
Phùng Thần cũng nhìn thấy được, tiến lên, lại thấy Tiêu Phong Hàn cầm hộp gỗ đưa nhanh sang một bên, tự mình mở ra, một cây trâm ngọc rơi vào trong mắt.
“Đây là đồ của Quân đại tiểu thư, thật là đẹp, không biết có phải là người khác tặng cho nàng ấy không, vậy mà còn lúc nào cũng mang theo bên cạnh nữa.”
Phùng Thần phân tích.
Bụp.
Tiêu Phong Hàn lập tức đóng chiếc hộp lại.
“Đồ của Quân Phi Yến đánh rơi ở đây, theo lý thì bổn vương nên đưa cho nàng ấy.”
Nói rồi ngồi dậy từ trên giường.
Phùng Thần,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3318150/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.