Nghe Tần Lam nói thế, Phùng Thần nghiêm mặt lại: “Vì sao Quân cô nương lại nói như thế?”
“Bởi vì...”
Tần Lam vừa mới bắt đầu giải thích đã nghe được tiếng kêu rên, tiếng hít thở cũng dồn dập hơn, Tần Lam và Phùng Thần vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Phong Hàn đã hôn mê phát run, ngân châm đâm vào huyệt thượng tinh của hắn rung lên rất nhanh, mà hắn nắm chặt hai nắm đấm, có vẻ như sắp sửa tỉnh lại.
“Ngân châm không thể đè ép được, hỏa hàn độc phát tác, Phong Hàn sắp tỉnh rồi.”
Phùng Thần lớn tiếng nói.
Tần Lam nhấc chân bước thẳng đến giường, Phùng Thần đuổi sát theo sau.
Tần Lam bước lên, cầm lấy ngân châm, trực tiếp rút ra, gần như là cùng lúc đó, nam nhân đang hôn mê mở bừng mắt, ánh mắt vô cùng đáng sợ, đỏ ngầu.
“Huyền Vương Gia, ngươi...”
Tần Lam mới mở miệng, cổ tay đã bị túm chặt, sau đó lại thấy nam nhân đang ngồi dựa trên đầu giường giật mạnh tay, kéo Tần Lam ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy nàng.
“Lạnh quá...”
Giọng nói của hắn nghẹn ngào, thậm chí còn mang theo âm rung, có thể thấy được hắn đang chịu đựng cơn đau đớn cực lớn.
Tần Lam: “!!!”
“Huyền Vương Gia, người buông ra.”
Tần Lam cắn răng, vùng vẫy mạnh, nhưng cánh tay của Tiêu Phong Hàn giống hệt như kìm sắt, siết chặt lấy nàng, gần như muốn bẻ gãy eo của nàng, nhất là nàng còn đang dựa vào ngực của hắn, có thể cảm nhận được cơ thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317543/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.