“Đi ra ngoài.”
Những lời này của Tần Hồng Sương làm cho Tiêu Thành Vũ có chút hoảng hốt.
Tần Lam, cái tên mà hắn ta vừa yêu lại vừa hận từ tận đáy lòng.
Hắn ta vẫy tay, giống như đột nhiên mất sạch sức lực, trái tim đau muốn chết, trong mắt tràn đầy hận ý tận trời, nhưng là bên dưới vẻ tức giận hận thù kia lại là vẻ nhớ nhung không thể nào che giấu được.
Tần Hồng Sương thấy hắn ta như thế, ánh mắt trầm xuống, chỉ hận đến nghiến răng, chỉ cần nhắc đến Tần Lam, Vũ ca ca lại sẽ như thế.
Vũ ca ca, cho dù huynh biết Tần Lam phản bội huynh, rời đi cùng nam nhân khác, nhưng ngoại từ hận nàng ta ra, huynh vẫn cứ yêu nàng ta sao?
Huynh đang đợi cái gì? Lại đang nhớ cái gì?
Đáng tiếc, Vũ ca ca, huynh chắc chắn chỉ có thể chờ đợi uổng công, huynh không biết, Tần Lam đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Vĩnh viễn vĩnh viễn.
Thời gian là một thứ rất tốt.
Chỉ cần nàng ta ở chỗ này chờ, nàng ta tin chắc rằng, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày Vũ ca ca sẽ yêu nàng ta.
Mà Vũ ca ca, suốt đời này huynh cũng sẽ không chờ được Tần Lam.
“Vũ ca ca, muội đi ra ngoài trước, huynh cũng nghỉ ngơi một chút đi.”
Tần Hồng Sương rụt rè nói những lời này, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Cửa kẽo kẹt đóng lại.
Trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Thành Vũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317535/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.