“Quân Phi Yến bắt đầu vẽ rồi.”
“Động bút rồi!”
“Có thể biết bản thân thua rồi, vì vậy tuỳ tiện vẽ?”
Có người nhỏ tiếng nói.
Mà khoảnh khắc Tần Lam nhấc bút lên, khí thế cả người đều thay đổi, cả người nàng giống như bị màn đêm bao quanh, lạnh nhạt, tuyệt vọng,mất hết can đảm, mang theo sự âm u ai cũng dựa không vào…
Cổ tay nàng chuyển động, mũi bút ở trên giấy huyên từ từ nhuộm lên, vẩy mực thành hoạ.
Bởi vì không thể lên trước, không có ai có thể nhìn thấy nàng vẽ cái gì…
“Sao cảm thấy Quân Phi Yến đột nhiên trở nên doạ người quá vậy?”
Có người nhỏ tiếng nói, thậm chí nhịn không được rùng mình lên.
“Đó có thể là vẽ không ra, vì vậy đang tức giận?”
“Không biết.”
“Ngươi nhìn xem hạng thư đó nàng ta chắc chắn thua rồi, nàng ta cũng không học thuộc.”
Đúng vậy, Tần Lam không học thuộc, tiếng học thuộc thơ của Vu Thi Văn vẫn còn đang vang bên tau, chỉ là nàng đang chìm đắm trong cảm xúc của bản thân, đau khổ, tuyệt vọng, không cam, bất lực, hận và giận dữ…
“Quân Phi Yến tình hình gì vật, sao nhìn bộ dạng trông có vẻ rất đáng sợ? Cho dù là vẽ không ra, cũng không cần bày ra bộ dạng sắp muốn giết người đó chứ?”
Tô Vân An không nhịn được lầm bầm lên tiếng.
Giọng nói vừa dứt, đã cảm thấy được có một ánh mắt băng lạnh đang nhìn về phía nàng.
Tô Vân An giật mình, nhanh chóng quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/3317523/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.