Câu nói với giọng điệu dè dặt, Quân Lôi Đình nghe xong chỉ thấy tim mình vụn vỡ, đường đường là nam nhân tám thước lại nước mắt lưng tròng: “Nha đầu này, con có biến thành người như thế nào thì con vẫn là con của phụ thân, sao có thể không yêu con được?”
Quân Lôi Đình vuốt mặt, thở một hơi dài rồi nói tiếp: “Nha đầu, thực ra phụ thân luôn biết là con hận phụ thân.”
Vừa dứt lời, Tần Lam thấy ngạc nhiên trong lòng, không ngờ Quân Lôi Đình lại nói ra những lời này, nàng lập tức lắc đầu và nói: “Sao có thể...”
Vẫn chưa nói xong, nhưng đã thấy Quân Lôi Đình lắc đầu, trên khuôn mặt hắn chất chứa nỗi phiền muộn khó nói: “Nha đầu, trong lòng phụ thân hiểu rất rõ là con đang oán hận phụ thân. Từ nhỏ con đã không có mẹ, còn phụ thân thì ở ngoài chiến trường quanh năm, để con một mình ở phủ tướng quân kinh kô sống với tổ mẫu. Phụ thân thường nhận được thư của tổ mẫu, nói con lại gây ra chuyện gì, hôm nay đã đánh nhau với ai, hôm trước đã la mắng ai, rồi cùng với những ai của nhà nào làm những chuyện gì khiến cả kinh đô long trời lở đất... Nhìn thấy những bức thư này, phụ thân có thể tưởng tượng được bộ dạng tức giận của tổ mẫu, nhưng phụ thân thấy lo cho con hơn, lo con có đang bị bắt nạt, có chịu thiệt thòi hay không... Phụ thân cũng rất thương con... Bởi vì phụ thân biết, con làm những chuyện khác người như vậy chỉ là để thu hút sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-trung-sinh-ta-phai-la-ac-nu/2623425/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.