Đã từng nhẹ nhàng uyển chuyển, nhưng đêm đó lại vô cùng âm u lạnh lẽo.
Tần Lam bước chân lên bậc thang rồi đi lên tầng hai.
Vừa nhìn qua đã thấy một nữ tử đang cầm một chiếc áo lụa Yên La ướm lên người, mà người này chính là thứ muội tốt của nàng ở kiếp trước, là Trắc phi hiện tại của Lục hoàng tử, Tần Hồng Sương!
Tần Lam không ngờ rằng sẽ gặp lại được Tần Hồng Sương nhanh như vậy, ba năm trôi qua như một giấc mộng, hiện giờ Tần Hồng Sương không còn ăn mặc như một thiếu nữ nữa, nàng ta búi tóc bằng trâm, nhưng so với ba năm trước thì dáng vẻ của nàng ta vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thân hình đầy đặn hơn rất nhiều.
Nàng ta vẫn có dung mạo không quá nổi bật như một cô gái nhà lành bình thường.
Nhìn có vẻ mảnh mai yếu đuối, nhưng khi tàn nhẫn thì lại khiến người ta khiếp sợ.
Trên đỉnh núi Bắc Sơn, ánh mắt nàng ta dữ tợn, nụ cười giống như một con rắn độc, biến nước từ thi thể chảy vào vết thương của nàng ta, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy lại thật sự xuất phát từ thứ muội nổi danh là nhu nhược kia.
“Hồng Sương, cái áo lụa Yên La này quả thật rất đẹp, ta sẽ mua nó tặng cho ngươi.” Một giọng nữ khác đang cười vang lên.
Tần Lam nhìn qua, lúc này mới phát hiện ở góc khuất cũng có một nữ tử đang thử quần áo, tướng mạo nữ tử xinh tươi, khí chất điềm đạm, khuôn mặt trái xoan cùng đôi mắt phượng, trên mặt có mấy nốt tàn nhang nhỏ, lại có thêm chút vẻ đáng yêu, nữ nhân này chính là đích nữ của Thượng Thư đại nhân, Hạ Nhược Đồng.
Trong giây phút nhìn thấy Hạ Nhược Đồng, Tần Lam không nhịn được mà đỏ mắt lên, đây từng là người bạn thân nhất của nàng.
Lúc nàng còn là đích nữ của Tần gia, thường xuyên hẹn Hạ Nhược Đồng cùng nhau ra ngoài dạo phố, ăn điểm tâm, cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh.
Bây giờ, nàng ta là bạn của Tần Hồng Sương, thậm chí còn bỏ tiền mua quần áo cho Tần Hồng Sương.
“Nhược Đồng, như vậy thì ngại lắm, ta tự mình trả tiền là được rồi.” Tần Hồng Sương vội vàng nói.
“Không sao, đúng lúc nửa tháng nữa là đến sinh nhật của ngươi, cứ coi như đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.” Hạ Nhược Đồng cười nói.
“Nhược Đồng, ngươi thật tốt, ngươi còn nhớ rõ ngày sinh nhật của ta nữa.” Giọng nói của Tần Hồng Sương ở bên này nghe có vẻ rất cảm động.
"Tất nhiên là nhớ rồi, năm nào cũng nhớ, còn A Lam nữa, nàng ấy lớn hơn ngươi một tuổi bằng tuổi ta, sinh nhật vào tháng tám, nói đến A Lam, không biết bây giờ nàng đang ở đâu, sống thế nào rồi? Ta rất nhớ nàng ấy.”
Tần Lam nghe được giọng nói chứa chút phiền muộn của Hạ Nhược Đồng.
Trong nháy mắt, nước mắt Tần Lam rơi xuống.
Lồng ngực nàng trào dâng không thể nói nên lời.
Thì ra Đồng Nhi vẫn nhớ nàng, cũng nhớ rõ sinh nhật của nàng, nàng ấy nói nhớ mình.
Nàng đã bị vu cáo hãm hại mất hết danh tiếng, nhưng vẫn còn những người nhớ đến nàng.
Tần Lam đan tay vào nhau, nhưng lại không thể đi lên nhận người bạn thân nhất của mình.
Giọng nói của Tần Hồng Sương lại vang lên lúc này, chỉ thấy nàng ta dùng khăn tay lau nước mắt, làm vẻ mặt nhớ nhung: "Đúng vậy, ta cũng rất nhớ tỷ tỷ, từ nhỏ đến lớn, ta đều đi theo bên cạnh tỷ tỷ, ta vẫn cho rằng có thể ở bên cạnh tỷ ấy khi kết hôn, sinh con… Không ngờ rằng tỷ tỷ sẽ bỏ nhà ra đi với người khác, điều này ta vẫn không thể hiểu được.”
Tần Lam nghe Tần Hồng Sương nói, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Làm bộ làm tịch, dối trá.
“Hồng Sương, đừng nói nữa, lúc trước chúng ta đã từng nói về vấn đề này rồi, ta vẫn không cho rằng A Lam thật sự đã bỏ trốn với người khác, nhưng bút ký tự tay viết này đúng là của A Lam, điều này ta vẫn chưa hiểu được, nhưng cho dù nàng ấy ở nơi nào thì ta cũng hy vọng nàng ấy sống tốt.” Hạ Nhược Đồng nói.
“Đúng vậy, ta cũng hy vọng như vậy nhưng ta thật sự rất nhớ tỷ tỷ.”
Tần Hồng Sương lấy khăn tay lau mắt, giống như lau nước mắt.
"Đừng buồn nữa, là ta không tốt, ta không nên nhắc tới đề tài này khiến ngươi đau lòng, đi thôi… Ta mời ngươi đi ăn bánh ngọt.” Hạ Nhược Đồng thấy Tần Hồng Sương lau nước mắt, vội vàng xin lỗi nói.
“Được, ta muốn ăn hết ba vị.” Tần Hồng Sương nũng nịu.
“Theo ý ngươi.”
Hai người trao đổi xong, cầm lấy xong áo lụa Yên La yêu thích lúc đầu, thêm hai chiếc váy lụa khác, chuẩn bị đi xuống, xoay người thì nhìn thấy Tần Lam đứng bên cạnh cầu thang.
Bởi vì Tần Lam đội mũ, cho nên không nhìn thấy mặt nàng, Hạ Nhược Đồng lịch sự gật đầu với Tần Lam, sau đó mới cất bước đi xuống.
Tần Hồng Sương được nha hoàn đỡ đi theo phía sau.
Khóe mắt nàng ta có chút ửng đỏ, hình như vừa rồi thật sự đã khóc.
Đây chính là bản lĩnh của Tần Hồng Sương, giả dối đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng có thể lừa gạt.
Tần Hồng Sương hoảng sợ, lập tức kinh ngạc kêu thành tiếng.
Hạ Nhược Đồng đi phía trước vội vàng quay đầu lại: "Sao vậy? ”
Tiểu nha hoàn bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt: "To gan, ngươi là ai, nắm lấy tay Trắc phi nhà chúng ta làm gì?”
Tần Lam nắm chặt cánh tay Tần Hồng Sương, mạnh mẽ dùng lực, sắc mặt Tần Hồng Sương cũng thay đổi, nhưng nàng vẫn chưa buông tay, nếu không phải Hạ Nhược Đồng chắn ở phía trước, nàng muốn trực tiếp đẩy Tần Hồng Sương xuống.
"Đau quá… Buông tay.”
Sắc mặt Tần Hồng Sương đau đến trắng bệch, trong mắt chứa một tầng nước chực trào ra.
"Vị cô nương này, ngươi làm gì vậy? Vị này là Trắc phi của Lục hoàng tử, sao có thể để cho ngươi tùy tiện động tay động chân chứ.”
Hạ Nhược Đồng quay đầu lại, khẽ nhíu mày, giận dữ quát lớn.
Tần Lam dưới tấm màn che, đôi môi đỏ mím chặt, trong mắt ánh lên một vẻ lạnh lẽo.
Nàng muốn nói, Đồng Nhi, ngươi không biết người này biết ngụy trang, độc ác đến mức nào, là nàng ta hại chết ta, hơn nữa còn thiêu đốt cơ thể nguyên vẹn của ta, khiến ta đến hài cốt cũng không còn.
Đồng Nhi, ngươi bị nàng ta lừa dối rồi.
Nhưng nàng không thể nói, không thể nói bất cứ điều gì, bởi vì nàng là Quân Phi Yến.
Nhưng chính vì là Quân Phi Yến nên nàng mới dám tùy ý ra tay.
Mắt thấy Hạ Nhược Đồng quay người lại, muốn bắt lấy tay nàng, Tần Lam buông Tần Hồng Sương ra.
Lúc này sắc mặt Tần Hồng Sương tái nhợt, hai mắt đẫm lệ, cánh tay bị Tần Lam nắm có chút run rẩy.
Thời gian dài như vậy, nàng ta cũng không đánh lại…
Đêm đó, trên đỉnh núi Bắc Sơn, nàng bị một kiếm xuyên ngực, thế mà Tần Hồng Sương lại biết võ.
“Vị cô nương này, ta không thù không oán với ngươi, ngươi thế này muốn làm gì?" Tần Hồng Sương lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn về phía Tần Lam.
Hạ Nhược Đồng cũng mang vẻ mặt bất mãn trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu nha hoàn của Tần Hồng Sương càng tức giận mãnh liệt, muốn kéo mũ của nàng, chỉ là còn chưa đưa tay ra đã bị Tần Lam vung tay đẩy sang một bên.
“Nhìn ngươi không thuận mắt thôi.” Tần Lam nghe được giọng nói lạnh như băng của mình vang lên.
Nhưng câu nói này vừa dứt, thật sự khiến người ta tức giận phát điên, ánh mắt Tần Hồng Sương lạnh lùng, lại không nói gì, Hạ Nhược Đồng bên cạnh lập tức không nghe nổi nữa: "Cô nương này quá ngông cuồng rồi, ở đây là kinh đô của nước Đại Hạ, vị này là Trắc phi của Lục hoàng tử, cho dù ngươi là ai đi nữa cũng không đến lượt ngươi giương oai ở chỗ này, bây giờ lập tức xin lỗi đi.” Hạ Nhược Đồng nghiêm chỉnh nói.
Tần Lam vẫn biết Hạ Nhược Đồng thoạt nhìn thì lạnh nhạt, nhưng thật ra rất có nguyên tắc, hơn nữa còn rất coi trọng nghĩa khí.
Bị Hạ Nhược Đồng quát lớn như vậy, Tần Lam không cảm thấy tức giận, chỉ là nàng đau khổ, đau khổ không thể nhận lại người bạn thân nhất của mình.
"Xin lỗi, tất nhiên là được, ta tự mình xin lỗi Trắc phi của Lục hoàng tử, chỉ coi nàng ta có nhận được không mà thôi."Chỉ nghe thấy Tần Lam nói.
Hạ Nhược Đồng nhíu mày còn định muốn nói cái gì nữa thì đã thấy Tần Lam tiến đến bên tai Tần Hồng Sương: "Tần Hồng Sương, ngươi còn nhớ đêm mưa dông trên đỉnh núi Bắc Sơn ba năm trước không?”
Giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, dường như cũng chỉ có Tần Hồng Sương có thể nghe được.
Một câu nói vừa dứt, sắc mặt Tần Hồng Sương đột nhiên thay đổi.
Huyết sắc trên mặt trong nháy mắt biến mất gần như không còn nữa.
Nàng ta bỗng dưng mở to hai mắt, nhìn về phía Tần Lam, cả người không khống chế được mà run rẩy, ngay cả đôi môi cũng run rẩy, muốn nói cũng không nói nên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]