Vu Đồ khẽ giật mình, trong lúc hắn chưa kịp phản bác, Hách Liên Trần lại xuất hiện trước cổng hang động.
“Đệ muội đúng thật là mồm miệng lanh lợi......”
Mọi người nhìn chung quanh, liền thấy Hách Liên Trần trong bộ trang phục màu đen, mặt mày hớn hở đứng tại đó. Chỉ có Lãnh Ly và Hách Liên Hiên biết được đằng sau nụ cười hiền hòa của hắn đang giấu giếm một cây dao sắc bén.
“Tam ca đến rồi, thật là thất trách khi không ra đón.” Hách Liên Hiên không bước xuống đài mà đi đến cạnh Lãnh Ly, Hách Liên Trần cũng đã chơi trò mất trí nhớ rồi, hắn cũng không e ngại mà chơi cùng hắn ta.
“Ừm.” Hách Liên Trần đi tới phía trước, hắn liếc sơ năm mỹ nhân ở đây, hỏi: “Sao rồi, Ngũ đệ và đệ muội không hài lòng với năm mỹ nhân ta chọn sao?”
Đôi mắt Lãnh Ly lạnh lùng, quả nhiên con chồn xuất hiện rồi. Nàng cười nhạo nói: “Không biết Tam Vương Gia phái năm mỹ nhân này tới có dụng ý gì?”
Hách Liên Trần cười đáp: “Lúc trước Ngũ đệ cưới Vân Ki nhưng không ngờ nàng ta lại bạc mệnh như thế, không mấy ngày đã ra đi rồi. Ta thấy Yến Vương phủ tuy có nhiều người hầu, nhưng người thật sự tận tâm thì khá ít nên mới tự ý phái họ tới. Họ đều là người do ta đích thân lựa chọn nên có thể an tâm, hơn nữa trong đây cũng có người từ phủ ta mà đến.”
Lãnh Ly càng nghe càng tỏ ra lạnh lùng, dụng ý câu này nàng đã nghe hiểu. Những cô nàng này chẳng qua đã qua tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-doc-nu/466366/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.