Chương trước
Chương sau
Một mùi máu tanh nhanh chóng lan ra khắp căn phòng.
Khóe miệng Y Đằng Hạ cười thảm, hắn ta nhìn thấy Hách Liên Hiên mắt đầy sát ý, hắn ta đã bị trọng thương căn bản trốn không thoát. Hắn ta thật sự hối hận, nếu như không phải hắn ta lòng tham, không đi Duyên Quốc, như vậy hắn ta sẽ không dẫn lửa thiêu thân, cuối cùng rơi vào kết cục như thế.
"Hách Liên Hiên, ngươi đúng thật là không thủ hạ lưu tình ai. . ." Y Đằng Hạ cắn răng, hắn ta còn chưa muốn chết.
Hách Liên Hiên ánh mắt lạnh lùng, không nói gì, hắn đã vừa mới nói qua, bất kỳ ai muốn chia rẽ hắn cùng Lãnh Ly đều phải chết!
"Thả ta một con đường sống, ta sẽ đáp ứng ngươi không để Đông Doanh đi xâm phạm Duyên Quốc, như thế nào?" Y Đằng Hạ sắp chết giãy giụa nhìn Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên khinh thường cười nói: "Một Đông Doanh nho nhỏ của ngươi ta chưa từng để vào mắt."
Y Đằng Hạ cười ha ha, thật đúng là một nam nhân bá khí cuồng dã, thế mà không đem Đông Doanh bọn họ để vào mắt. Thế nhưng sau khi cười to, hắn ta e ngại ánh mắt cùng dã tâm của Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên chậm rãi đi tới, trường kiếm giơ lên, chém một đường. Y Đằng Hạ đứng vững, giơ bảo đao trong tay lên.
Y Đằng Hạ bởi vì mất máu quá nhiều đã không có khí lực giơ đao trong tay, hắn ta nhìn thấy Hách Liên Hiên cường hãn như Tu La, thần sắc lộ ra tuyệt vọng.
"A." Trong võ trường truyền đến một tiếng hét thảm, ngoài cửa Phong Ảnh nghe được hãi hùng khiếp vía, hắn biết trận này cuối cùng kết thúc.
Lát sau, Hách Liên Hiên nhẹ như mây gió từ bên trong võ trường đi ra, hắn ngước mắt nhìn gò núi cách đó không xa, mặc dù sắc trời đen tối cái gì cũng nhìn không thấy, thế nhưng là hắn biết Lãnh Ly ở chỗ đó chờ mình trở về.
"Vương Gia, nên xử lý như thế nào?" Phong Ảnh nhìn thi thể đầy viện hỏi.
"Người tốt làm đến cùng, thay Đức Xuyên Liễu Bình đem nơi này đốt." Hách Liên Hiên bàn giao đơn giản, trực tiếp đi ra ngoài.
Bên trên ngọn núi Lãnh Ly nhìn Y Đằng phủ bốn phía bốc cháy, rất nhanh ngọn lửa nuốt trọn hết thảy, bốc lên khói đặc cuồn cuộn.
Nàng biết Hách Liên Hiên đã trở về.
Ngay tại lúc nàng muốn xuống dưới nghênh đón Hách Liên Hiên, một cái thân ảnh quen thuộc đột nhiên xuất hiện, Đức Xuyên Tú Tử tóc tai bù xù, quần áo dơ dáy bẩn thỉu xuất hiện trước mặt.
"Nhị ca, ta sai, tha thứ cho ta đi." Đức Xuyên Tú Tử bịch một tiếng liền quỳ xuống, sau đó hướng Đức Xuyên Liễu Bình bò tới.
Đức Xuyên Liễu Bình hai hàng lông mày nhíu chặt, có chút không biết như thế nào cho phải.

Lãnh Ly ánh mắt lạnh lùng, nàng rút ra một thanh chủy thủ trong ngực hướng về phía sau lưng Đức Xuyên Tử Tú chém xuống "A." Đức Xuyên Tử Tú không nghĩ tới Lãnh Ly thế mà lại gϊếŧ nàng ta, khóe miệng nàng ta chảy xuống một dòng máu đỏ, nàng ta có chút nghiêng người, trong tay cầm một thanh lưỡi lê ngắn nhỏ.
Đức Xuyên Liễu Bình thế mới biết vốn dĩ Đức Xuyên Tử Tú không phải cầu xin tha thứ mà là muốn gϊếŧ hắn.
"Nhân từ thường thường sẽ hại mình, với lại không muốn cho người phản bội cơ hội lần thứ hai." Lãnh Ly thần sắc lãnh lẽo nói xong nàng liền hướng phía dưới núi đi xuống.
Đức Xuyên Liễu Bình chán ghét mà vứt một cái nhìn thoáng qua thi thể Đức Xuyên Tử Tú, lập tức mệnh lệnh thủ hạ đem thi thể xử lý. Lãnh Ly nói đúng, hắn không thể nhân từ.
Ba ngày sau, Hách Liên Hiên cùng Đức Xuyên Liễu Bình ký kết hiệp nghị, Đông Doanh không xâm phạm biên giới Duyên Quốc.
Khế ước ký kết sau khi hoàn thành, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ngồi lên thương đội, mang theo một đội nhân mã cuối cùng muốn về đến Duyên Quốc.
Đức Xuyên Liễu Bình đứng bên bờ nhìn thuyền thương đội dần dần đi xa, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên xuất hiện mang cho hắn rất nhiều chấn động cũng hỗ trợ cho hắn rất nhiều chuyện.
Hắn tin tưởng mình có thể cai quản tốt Đông Doanh.
Trên thuyền, Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ngồi trên boong thuyền, đón gió biển, cùng với hải âu bay bên cạnh thuyền, hưởng thụ thanh nhàn.
Thật lâu Lãnh Ly mới nhớ tới một việc, "Đúng rồi, chúng ta không phải nói với phụ hoàng chúng ta là đến tìm Hồng San Hô sao? Không có Hồng San Hô chúng ta làm sao mà giao ra?"
Hách Liên Hiên khóe môi câu lên độ cong vô cùng đẹp mắt, hắn búng tay, Phong Ảnh từ bên trong khoang tàu đi ra, nói với Lãnh Ly: "Vương Gia đã sớm lệnh một chiếc thuyền khác đi tìm, mà lại đã tìm được, hiện tại đặt ở phủ Nguyên Tân Vương."
Lãnh Ly bật cười, kỳ thật chỉ là nói đùa, nàng đã đoán được Hách Liên Hiên đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Hách Liên Hiên thấy nàng cười xấu xa, lập tức phản ứng lại, hắn cho Phong Ảnh lui, sau đó cười nói: "Nàng a."
Trải qua năm ngày di chuyển, bọn hắn cuối cùng trở lại lãnh thổ Duyên Quốc, Đông Hải thành.
Hai chân đứng trên lãnh thổ Duyên Quốc, Lãnh Ly cảm thấy an lòng.
Sau khi trở về, việc bọn họ làm đầu tiên chính là đi phủ Nguyên Tân Vương, đơn giản là đem sự việc những ngày này bàn giao một phen, sau đó nhờ Nguyên Tân Vương ra mặt viết một phong tấu chương khoái mã đưa đến kinh thành, nói cho Hoàng Thượng lần này Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly ra biển vớt san hô, ngoài ý muốn gặp nạn, lại thuận lợi thu phục Đông Doanh.
Mà Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên tại Đông Hải thành chỉnh đốn một ngày, chuẩn bị ngày thứ hai trở lại kinh thành.

Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên ở bên trong Vương phủ nghỉ ngơi, hạ nhân Vương phủ đột nhiên xông vào Lạc Mai Viện của họ, thần sắc vội vã nói: "Yến Vương, Yến Vương Phi, trước cửa vương phủ xuất hiện một đại tráng có râu quai nón, nói là muốn gặp các người."
Lãnh Ly có chút trầm ngâm, "đại tráng râu quai nón?" đôi mắt nàng nhìn về phía Hách Liên Hiên.
Hách Liên Hiên thần sắc trầm xuống, lông mày có chút co rúm, hắn đã biết người tới là ai.
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy từ bên ngoài truyền tới thanh âm thô lỗ, "Đồ đệ của ta đâu, đồ đệ của ta đâu."
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên lập tức đứng dậy, đại tráng râu quai nón mặc một thân áo ngắn, hắn nhìn thấy Hách Liên Hiên hai con mắt ánh sáng, cười ôi ôi nói: "Tiểu hiên tử, thật may ngươi không có việc gì a! Thật là quá tốt, làm hại vi sư vừa nghe thấy ngươi gặp nạn, lập tức liền từ kinh thành chạy đến."
Lãnh Ly liếc mắt nhìn Hách Liên Hiên, hắn lúc nào có sư phụ rồi?
Hách Liên Hiên có chút choáng váng, cái gì gọi là lập tức chạy đến, hắn gặp nạn đến bây giờ đã nửa tháng, từ kinh thành đến Đông Hải thành cũng năm sáu ngày, ông ta thế mà nói như vậy.
Hách Liên Hiên chỉ có thể chịu đựng bất mãn dưới đáy lòng, đi đến Giả Hồng Phong cười ôi ôi nói: "Sư phụ." Hắn hướng về phía Giả Hồng Phong ra hiệu ông đừng nói lỡ miệng.
"Ai nha, tiểu hiên tử ánh mắt của ngươi thật đúng là đáng sợ a." Giả Hồng Phong cau mày nói.
Nếu không phải Lãnh Ly ở đây, Hách Liên Hiên thật muốn đưa tay cho ông một quyền, mặc dù ông là sư phụ của mình, thế nhưng có cần thiết hủy đi đài* của mình sao? !
(*lời nói kính trọng, thời xưa gọi người đối diện, nó là từ 台 mình cũng chưa hiểu rõ lắm bạn nào biết chỉ mình với)
"Xin hỏi người là sư phụ của Hiên sao?" Lãnh Ly đứng tại chỗ đánh giá Giả Hồng Phong.
Giả Hồng Phong người này từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, ông ôi ôi cười nói:
"Đúng vậy a ngươi là nương tử của tiểu hiên tử đi, chúc mừng chúc mừng, cái kia ta có lời cùng tiểu hiên tử nói, mời tránh một chút."
Lãnh Ly đại mi nhăn lại, chậm rãi gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng.
Đợi trong phòng chỉ còn lại Hách Liên Hiên cùng Giả Hồng Phong , Giả Hồng Phong thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Đồ đệ, không tốt, Hách Liên Trần hiện tại đang liên hệ quần thần, muốn vạch tội ngươi đấy."
Gương mặt Hách Liên Hiên bình tĩnh, đạm mạc nói: "Ta đã sớm ngờ tới, hắn làm sao có thể thành thật."
"Hiện tại hắn lôi kéo người bốn phía, còn muốn vu oan giá họa cho ngươi, ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, ta lần này tới đây vừa thông báo cho ngươi, với lại ta cũng phải lên đường đi Bắc Cảnh." Giả Hồng Phong thần sắc dị thường nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.