Chương trước
Chương sau
"Tú Tử, không được vô lễ." Đức Xuyên Liễu Bình biết muốn diệt trừ Y Đằng Hạ hắn nhất định phải mượn lực của Hách Liên Hiên, cho nên hắn lập tức quát nàng ta phải thành thực.
Nàng ta thấy Đức Xuyên Liễu Bình càng thêm bất mãn, bất kể như thế nào, Đức Xuyên Liễu Bình là cừu nhân của nàng, mẫu thân của nàng cùng ca ca đều chết rồi, hiện tại hắn đắc ý, lại dám lớn tiếng trách cứ mình.
Nàng ẩn nhẫn không phát, nghĩ đến nhất định phải vì mẫu thân của nàng ta cùng ca ca báo thù.
Đức Xuyên Tú Tử giậm chân một cái, quay người rời khỏi nơi này.
Đức Xuyên Liễu Bình đương nhiên biết Đức Xuyên Tú Tử đối với mình có thù hận, hắn không thể làm gì lắc đầu, hắn đi đến bên cạnh Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên, áy náy nói: "Thật có lỗi, Tú Tử muội ấy mất đi mẫu thân cùng ca ca, cho nên mới như thế."
Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên không nói thêm gì, ánh mắt Đức Xuyên Tú Tử đầy phẫn nộ cùng sát ý bọn hắn không phải là không có nhìn thấy.
Đức Xuyên Liễu Bình nhẹ ho khan vài tiếng, "Thân thể của ta có chút khó chịu, về trước, hai vị xin cứ tự nhiên."
"Ừm." Hách Liên Hiên hướng về phía hắn khẽ vuốt cằm.
Sau khi Đức Xuyên Liễu Bình rời đi, Lãnh Ly hỏi: "Các ngươi quyết định lúc nào tiến công rồi?"
"Ba ngày sau, dù sao thu xếp thủ hạ cũng cần thời gian." Hách Liên Hiên thần sắc nặng nề.
Lãnh Ly nhìn hắn dáng vẻ đã liệu được trước, theo thời gian trôi qua, Hách Liên Hiên trưởng thành khiến nàng vui mừng, khiến nàng kinh hỉ, thế nhưng lại làm cho nàng có chút sợ hãi.
Nàng sợ hãi ánh mắt hồn nhiên này thực sự sẽ có một ngày biến mất, sau đó biến thành ánh mắt giống nhau như đúc với Hách Liên Trần.
Khóe miệng nàng ngậm lấy nụ cười khổ, mặc kệ là kiếp này hay là kiếp trước, Hách Liên Trần vẫn ảnh hưởng tới nàng sâu như thế.
Đức Xuyên Tú Tử cũng không hề rời đi, nàng ta trốn ở một bên, nghe thấy Lãnh Ly cùng Hách Liên Hiên nói chuyện, thần sắc nàng khinh miệt, nàng ta nhất định phải gϊếŧ Đức Xuyên Liễu Bình báo thù cho mẫu thân cùng ca ca của mình, còn muốn gϊếŧ Lãnh Ly cho hả giận, cuối cùng để Hách Liên Hiên quỳ gối dưới váy của nàng ta.
Sau khi Y Đằng Hạ trở lại Y Đằng phủ lập tức đem toàn bộ gia tộc nhẫn giả* điều động, hắn ta làm tốt thế công, phòng thủ, hắn ta biết Đức Xuyên Liễu Bình nhất định sẽ tới, trong cung đã không thể gϊếŧ chết hắn, như vậy phải ngay chỗ này kết thúc tính mạng của hắn.
(*ninja)
Mà hắn ta không nghĩ tới Hách Liên Hiên thế mà còn sống, còn mang thủ hạ đi vào Đông Doanh, còn muốn đem hắn ta một mẻ hốt gọn.

Quả nhiên ba ngày sau tại Y Đằng Gia, mới là chiến trường sau cùng.
Hắn ta mặc một bộ bạch y ngồi ở giữa sân võ đạo, một tay cầm bảo đao gia truyền, một tay khác cầm một khối vải mềm màu trắng, chậm rãi lau sạch thân đao.
Thân đao hàn khí bức người lăn tăn phát sáng, hắn ta có một mắt nhỏ dài, đôi mắt không chuyển nhìn đao trong tay, vô luận phía ngoài tiếng chém gϊếŧ lớn bao nhiêu, thảm thiết cỡ nào, hắn ta tựa hồ không nghe thấy.
Tự như hắn ta đem mình không liên quan đến, hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn.
Đứng trên dãy núi, nhìn qua toàn bộ gia tộc Y Đằng biến thành tu la địa ngục thảm thiết, nhẫn giả của tộc Y Đằng cùng gia tộc Gia Đằng còn có các võ sĩ hoàng cung Đông Doanh chém gϊếŧ cùng một chỗ, máu chảy thành sông, thi thể chồng chất thành núi.
Hách Liên Hiên cùng Lãnh Ly lẳng lặng nhìn chiến trường máu tanh trước mắt, không có một tia sợ hãi cùng bất an, lần này thắng lợi vẫn đứng về phía bọn họ.
"Ly Nhi, ở chỗ này chờ ta." Hách Liên Hiên biết thời gian không sai biệt lắm, hắn muốn tự tay giải quyết Y Đằng Hạ.
Hắn cởϊ áσ choàng của mình phủ thêm cho Lãnh Ly, sau đó đem dây lụa trước ngực nàng cột lại. Lãnh Ly đưa tay nắm chặt ngón tay ấm áp của hắn, "Cẩn thận một chút."
"Ừm." Hách Liên Hiên đi đến bên người Phong Ảnh từ trong tay của hắn tiếp nhận bảo kiếm của mình.
Hách Liên Hiên mang theo đám người Phong Ảnh đi về hướng Y Đằng gia tộc
Nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Hách Liên Hiên từng bước dần dần đi xa, Đức Xuyên Liễu Bình đứng ở một bên hướng Lãnh Ly hỏi: "Ngươi cảm thấy hắn sẽ thành công sao?"
Lãnh Ly nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng của Hách Liên Hiên ẩn trong đêm tối chậm rãi biến thành một cái điểm trắng, nàng tín nhiệm gật đầu: "nếu là lúc trước, ta sẽ lo lắng, nhưng là hiện tại sẽ không. Ta đối với hắn có tín nhiệm."
Hách Liên Hiên là một người trọng tín nghĩa, hắn đã đáp ứng nàng liền nhất định sẽ làm được.
Đức Xuyên Liễu Bình đem ánh mắt rơi xuống thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại cường đại của Lãnh Ly, mạnh mẽ như vậy hai người tiến tới cùng nhau, hắn rất chờ mong dáng vẻ Duyên Quốc trong tay bọn họ.
Nghĩ đến Hách Liên Hiên thế mà lợi dụng hận ý của Đức Xuyên Tú Tử, làm bộ đem kế hoạch tiến công tiết lộ cho nàng, không nghĩ tới nàng ta thật sự từ trong hoàng cung chạy ra đi tìm Y Đằng Hạ, còn đem kế hoạch tiến công của ba ngày sau báo cho Y Đằng Hạ.
Y Đằng Hạ tin là thật, lập tức bố trí hết thảy. Thế nhưng lại không nghĩ tới Hách Liên Hiên ngay tại thời điểm hắn bố trí, liền mang theo số lớn quân đội đi vào chân núi, gϊếŧ hắn trở tay không kịp.

Hách Liên Hiên mang theo người xông vào hậu viện phủ Y Đằng, gia tộc Y Đằng đã chui vào ngõ cụt nhìn thấy Hách Liên Hiên đều nao nao, bọn họ biết mình khẳng định sẽ không thể từ trong tay của hắn sống sót, cho nên bọn họ nhao nhao giơ đao trong tay hướng Hách Liên Hiên đâm tới.
Đám người Phong Ảnh đi theo bên người Hách Liên Hiên lập tức nghênh chiến, đem đám người gϊếŧ chết, cuối cùng lưu lại một người sống.
Phong Ảnh đem bảo kiếm trong tay gác ở trên cổ của hắn nói: "Y Đằng Hạ ở đâu?"
Người này mặc dù nghe không hiểu hắn, thế nhưng là hắn hiểu được ý tứ, hắn duỗi ra ngón tay chỉ võ trường cách đó không xa.
Phong Ảnh ánh mắt run lên, đao gác ở trên cổ hắn hung hăng dùng sức một vòng, nam tử nháy mắt không có khí tức.
Hách Liên Hiên đi đến võ quán, hắn để đám người Phong Ảnh chờ ở cổng.
Cửa lớn võ quán bị mở ra, Y Đằng Hạ chậm rãi nâng mắt lên, hắn còn nghĩ người tới là Đức Xuyên Liễu Bình hoặc là Lãnh Ly, lại không nghĩ tới sẽ là Hách Liên Hiên.
Là ai cũng không đáng kể, hắn chưa từng thua.
"Ngươi là tới tìm ta báo thù." Y Đằng Hạ ném tấm vải mềm trong tay, hắn ta đem đao cắm trên sàn nhà, lãnh đạm nhìn nam nhân trước mắt toàn thân tản ra khí tức lẫm liệt.
"Không, ta tới diệt trừ cái tai hoạ là ngươi." Hách Liên Hiên khóe miệng nhếc lên một vòng tàn khốc, chậm rãi hướng phía hắn ta đi tới.
"Lãnh Ly nàng đã hoàn hảo không chút tổn hại đứng trước mặt của ngươi, ta không hiểu ngươi đối ta còn có hận ý gì." Ánh mắt hắn ta rất dọa người, cười gian tà.
"Chỉ cần ý đồ muốn chia rẽ chúng ta của ngươi đã đáng chết." Hách Liên Hiên hai mắt run lên.
Y Đằng Hạ biết hắn muốn xuất thủ, hắn ta cấp tốc rút đao trên sàn nhà lên, ngăn cản công kích nhanh chóng của Hách Liên Hiên. Mặc dù hắn ta từ Đức Xuyên Tú Tử biết Hách Liên Hiên là một người ẩn nhẫn thâm sâu, thế nhưng không nghĩ tới động tác hắn(HLH) xuất thủ nhanh như gió táp, mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng, thế nhưng là vẫn chậm một chút, tóc mai của hắn ta(YĐH) đã rơi xuống.
Hách Liên Hiên khóe miệng kéo một cái, lộ ra nụ cười hài lòng, nếu Y Đằng Hạ quá yếu, vậy không còn gì hay.
Hắn thu nụ cười, bảo kiếm nhanh chóng hướng thái dương Y Đằng Hạ chém tới, một đao một kiếm va chạm vào nhau, ma sát ra tia lửa.
Y Đằng Hạ dùng đao ngăn Hách Liên Hiên một kiếm, hắn ta nhanh chóng đẩy ra, lại không nghĩ tới Hách Liên Hiên không có cho hắn ta mảy may cơ hội thở dốc, một kiếm đâm tới, hắn ta né tránh không kịp, nhát kiếm kia đâm trên vai của hắn ta.
Y Đằng Hạ chịu đựng đau đớn, tự mình rút thanh kiếm ở bả vai, sau đó từ từ lui về phía sau. Đợi đến khi hắn ta ngã vào vách tường, toàn bộ áo màu trắng đều bị nhuộm thành màu đỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.