Chương trước
Chương sau
Lãnh Ly im lặng quay đầu nhìn Vu Càn Phong còn đang nhắm mắt, nàng biết nếu không thỏa mãn yêu cầu của Hách Liên Hiên hắn sẽ không chịu yên, không có cách nào khác, nàng nhắm mắt lại, lông mi rung động giống như cách bướm chậm rãi tới gần, môi tái nhợt vì mất máu quá nhiều chầm chậm lại gần. Con mắt dài nhỏ của Hách Liên Hiên hiện lên tia sáng như con hồ ly giảo hoạt, thời điểm Lãnh Ly đến gần, hắn lập tức đổi gương mặt của mình thành môi của chính mình.
Lãnh ly chỉ cảm thấy mình vừa chạm phải một cái gì đó rất mềm và lạnh, nàng lập tức mở mắt ra, hóa ra là môi mỏng của hắn. Nàng muốn né tránh, nhưng Hách Liên Hiên đưa tay ra sau giữ chặt đầu nàng không cho thoát.
Hách Liên Hiên đưa lưỡi vào trong miệng Lãnh Ly, Lãnh Ly muốn ngậm chặt răng không để hắn tiến đến, Hách Liên Hiên sớm đã nghĩ đến chiêu này của nàng, khẽ cắn môi nàng thử di chuyển.
“ A!” Lãnh Ly bị đau kinh hô một tiếng, Hách Liên Hiên thừa cơ đem đầu lưỡi tiến vào.
Lãnh Ly cảm thấy mặc dù ngày thường Hách Liên Hiên nhu nhược, trong chuyện nam nữ hắn lại rất chủ động và mạnh dạn, không khỏi toàn thân bắt đầu nóng lên.
Sau một trận hôn dây dưa nồng nhiệt, Hách Liên Hiên cuối cùng cũng mang theo vẻ mặt thỏa mãm đi ngủ. Lãnh Ly đỏ mặt không dám động đậy.
Mà ở một bên Vu Càn Phong nặng nề ngủ, sau khi nghe tiếng thở đều đặn của hắn từ đầu đến cuối Lãnh Ly biết hắn thực sự đã ngủ, thực sự không biết bản thân nghĩ gì. Mặc dù nàng không muốn Vu Càn Phong nghe thấy mình cùng Hách Liên Hiên thân mật, nhưng một thϊếp thân hộ vệ lại ngủ say như vậy quả thực có chút không phù hợp.
Hàn Tu Linh đã ba bốn ngày không xuất hiện, liền vứt bỏ bọn họ ở Ô Mông sơn trại không quan tâm.
Lãnh Ly vô cùng thích cảnh sắc nơi này, không khí ẩm ướt, hương hoa Ô Ngữ, là một nơi thích hợp để ẩn cư.
Vết thương trên người Hách Liên Hiên cũng đã tốt lên nhiều, hai người chỉ mới bắt đầu đi lại trong nhà, sau đó chuyển thành đi bộ trong thôn.
Mọi người trong thôn đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn bọn họ, nhưng đều không dám tiến lên nói chuyện với họ.
“ Ta luôn cảm thấy trong thôn này ẩn giấu một cảm giác bất hòa. ” Lãnh Ly đi ở trên con đường lát đá xanh, nghiêng đầu sang nói với Hách Liên Hiên đang ở bên cạnh.
Cái loại cảm giác này Hách Liên Hiên cũng cảm nhận được, tựa như nơi này đang trốn tránh một người nào đó, đang theo dõi bọn họ, lại giống như theo dõi toàn bộ sơn trại.
Loại cảm giác phảng phất làm cho người ta thấy khó chịu!
“ Không ổn rồi, không ổn rồi. ” chợt có người hét trước cửa thôn, “ Có người xông vào! ”
Thôn trại vốn dĩ đang yên lặng lập tức trở nên kinh hoảng lo sợ, người lớn tuổi ôm hài tử đang chơi đùa ở cổng thôn vào nhà, nam tử nhao nhao lấy kiếm và gậy trong nhà của họ và chạy đến cổng thôn.
“ Chúng ta cũng đi nhìn xem. ” Lãnh Ly lôi kéo Hách Liên Hiên đi tới cửa thôn, lúc này Vu Càn Phong cũng đã đuổi tới.
Đi đến cổng thôn, chỉ thấy có năm mươi, sáu mươi người và bọn họ cũng mặc phục sức của người Miêu, trong tay cầm loan đao, hung thần ác sát nhìn các thôn dân chống trả quyết liệt.
Lãnh Ly biết mặc dù cùng là người Miêu, nhưng mỗi bộ phận đều có đồ đằng riêng, giống như núi Ô Mông nơi y phục của người Miêu có thêu hình Phượng Hoàng, mà phía đối phương y phục lại thêu hình con rơi.
“ Ta nghe nói thần nữ hiện thân, mau đem thần nữ giao ra đây! ” một người dẫn đầu phía trước đội ngũ, trừng mắt nhìn họ với một thanh loan đao trên tay.
“ Nơi này không có thần nữ, các ngươi nhầm rồi! ” thôn dân của Ô Mông sơn trại có chút khẩn trương, tất cả mọi người tiến lên vài bước đem Lãnh Ly và Hách Liên Hiên che lại sau lưng.

Động tác tinh tế này Lãnh Ly biết những người này đang cố ý bảo vệ bọn họ.
“ Làm sao có thể nhầm! ” bên kia một đôi mắt sói nhanh chóng bắt được Lãnh Ly, trên gương mặt dữ tợn của hắn lộ ra nụ cười gian trá, “ Thì ra là ngươi! ”
Đám người càng nhao nhao tiến lên trước, “ Thần nữ vốn dĩ là đến từ sơn trại bọn ta, bọn ta có quyền bảo vệ nàng. Ngược lại là các ngươi xông vào sơn trại bọn ta còn muốn mang thần nữ đi, chẳng lẽ không sợ Miêu vương trách tội sao ? ”
“ Miêu vương cái chó má gì! ” người kia ngược lại không hề để tâm, hắn cuồng vọng nói : “ Thần nữ mất tích hai mươi năm, nàng không quan tâm sống chết của người Miêu, bây giờ lại xuất hiện, làm sao lại tha thứ cho nàng! giao thần nữ ra, nếu không ta liền gϊếŧ sạch Ô Mông sơn trại các ngươi! ”
“ Ngươi dám! ” không biết từ lúc nào, Hàn Tu Linh đi đến trước đám đông, nàng nhìn về phía kẻ dẫn đầu, ánh mắt khinh bỉ nói : “ Hàn Cường, ngươi vừa mới nói cái gì, ngươi thế mà không để Miêu Vương vào mắt, ngươi có biết chỉ bằng lời ngươi vừa nói liền có thể kéo ngươi đến trước mặt thần nữ xử tử! ”
“ Ngươi chỉ là một tiểu oa oa, không làm ta sợ ngươi được! ” Hàn Cường một chút cũng không để công chúa Hàn Tu Linh này vào trong mắt.
“ Năm đó ngươi phản bội Ô Mông sơn trại, không khác nào phản bội thần nữ! ” Hàn Tu Ninh một bước tiến lên trước, nhẫn nại nhìn Hàn Cường nói : “ Cũng là bởi vì ngươi ngấp nghé vị trí Miêu Vương, chia rẽ mối quan hệ Miêu vương và Đại tế ty, còn muốn liên thủ với Đại tế ty san bằng Ô Mông sơn trại, ý đồ lặt đổ thần nữ thiên quyền.”
“ Các ngươi lũ người ngu muội này!” Hàn Cường dữ tợn cười, “ Cư nhiên bị một nữ nhân quản tới quản lui, Miêu vương và Đại tế ty đều là thủ hạ của nàng ta, đều đã được bài trí, các ngươi vậy mà cũng cam tâm! ”
“ Bớt nói nhảm! ” Hàn Tu Linh khó chịu Hàn Cường, loan đao trong tay đã rút ra, hung hãn bay về phía Hàn Cường.
Hàn Cường chỉ hừ lạnh một tiếng, đột nhiên hắn nghiêng người tránh khỏi loan đao, mà người ở phía sau hắn thì không tránh được, bị loan đao đâm xuyên tim mà chết, sau đó nặng nề ngã xuống đất.
Hách Liên Hiên người đã trốn sau mọi người lặng lẽ quan sát thì thầm tai Lãnh Ly nói : “ Nàng định tiếp tục xem như vậy? ”
Lãnh Ly gật đầu, “ Đừng nhìn Hàn Tu Linh mới 16 tuổi, tâm tư kín đáo, âm lang nham hiểm, thực lòng mà nói thần nữ ngày xưa luôn từ bi, chẳng thà thủ đoạn độc ác, để tránh lại phát sinh điều rắc rối nên diệt trừ hậu hoạn. ”
Hách Liên Hiên cũng nhìn theo nàng gật đầu, chính là bởi vì năm đó thần nữ vẫn còn rất yếu, không quản được Miêu vương và Đại tế ty, sau đó nản lòng bỏ đi xa nơi đất khách. Làm cho Miêu Cương 20 năm qua nội đấu không ngừng, còn làm liên lụy tới biên cương Duyên Quốc.
Mà Hàn Tu Linh là người tốt nhất để thừa kế vị trí thần nữ.
Người được gọi là thần nữ không thực sự sở hữu khả năng đặc biệt gì, chỉ cần học được độc hiểu độc. Đối với khả năng dự báo thời tiết, chỉ cần nhiều lần quan sát sự biến hóa của thời tiết, cũng có thể làm được.
Chỉ là tất cả mọi người đã quá ỷ lại vào thần nữ.
Lãnh Ly và Hách Liên Hiên mong đợi nhìn về phía trước, Hàn Tu Linh đã rút roi từ trên thắt lưng xuống, mà Hàn Cường cũng đã nhảy xuống ngựa chuẩn bị cùng nàng đấu một trận.
“ Hôm nay ta phải thay Ô Mông sơn trại thanh lý môn hộ! ” Hàn Tu Linh giơ roi lên, cái roi này cùng roi bình thường có chút khác biệt, dưới ánh trăng sáng xuất hiện ngân quang, mà còn phát ra âm thanh.
Lãnh Ly biết roi này là dùng huyền thiết tạo thành, nghe đồn huyền thiết là từ ngoài trời, nó có thể phá hủy bất kì loại vũ khí nào bằng sắt thường.
Không ngờ đến Hàn Tu Linh lại có loại vũ khí tốt như vậy.

Hàn Cường hướng Hàn Tu Linh lao đến, trên mặt mang theo nụ cười khinh bỉ, hoàn toàn không để Hàn Tu Linh vào trong mắt. Hàn Tu Linh cũng không e ngại, roi trong tay hướng hắn bay đi.
“ A! ” Hàn Cường hét thảm một tiếng, nhìn gai trên roi liên tiếp đâm vào cổ tay, mỗi đầu nhọn đều bôi chất độc màu xanh lá. Trong khoảnh khắc, bàn tay màu vàng tự nhiên của hắn trở nên tím đen.
Hàn Tu Linh thu hồi roi của mình, nàng biết bản thân chỉ là một nữ hài, sức lực và công lực không bằng Hàn Cường, nhất định sẽ thua dưới tay Hàn Cường.
Sở dĩ nàng biết dùng độc, hầu hết người Miêu không biết nhiều về độc, những gì học được chỉ để ứng phó với chất độc do thực vật gây ra mà thôi, những chất độc nặng hơn nằm trong tay của những người có chức vị cao.
Đây là lí do tại sao không phải ai cũng có thể trở thành thần nữ hoặc Đại tế ty.
Lãnh Ly lạnh lùng cười, Hàn Tu Linh thực sự không khiến nàng thất vọng.
“ Hôm nay ta tạm tha cho ngươi, nhưng nếu như lại có lần nữa, ta chắc chắn sẽ gϊếŧ ngươi! ” Hàn Tu Linh đi đến chỗ Hàn Cường đã không đứng dậy nổi mạnh mẽ đá hắn một cái.
“ Ai ôi! ” Hàn Cường phát ra tiếng kêu thảm thiết, bởi vì một cước kia của Hàn Tu Linh vừa vặn đá lên tay của hắn.
Lãnh Ly bất lực lắc đầu,Hách Liên Hiên thấp giọng hỏi : “ Làm sao vậy? ”
“ Nàng ấy vẫn chưa đủ tàn nhẫn như ta nghĩ.” Lãnh Ly nhẹ giọng nói.
Thủ hạ của Hàn Cường từ trên ngựa nhảy xuống đỡ Hàn Cường, một đám người vội vã rời khỏi Ô Mông sơn trại với ánh mắt sợ hãi. Hàn Tu Linh xoay người nói với mọi người : “ Đều trở về đi.”
Đám người tản đi, Hàn Tu Linh đi đến bên người Lãnh Ly, mang theo một chút ngạo mạn, “ Hôm nay ngươi đã thấy chưa, chính là bởi vì ngươi, Ô Mông sơn trại mới bị người ức hϊếp. ”
Lãnh Ly cảm thấy có chút buồn cười, “ Cùng ta có quan hệ gì.”
“ Đến bây giờ ngươi vẫn còn cảm thấy chuyện này cùng ngươi không có quan hệ gì sao? ” Hàn Tu Linh giận giữ nhìn chằm chằm Lãnh Ly, “ Nếu năm đó không phải thần nữ mất tích thì Miêu Cương những năm gần đây vì sao lại chia năm xẻ bảy, nội chiến không ngừng.”
Lãn Ly lắc lắc đầu ngước mắt lên đối diện với đôi mắt tràn đầy nộ khí của Hàn Tu Linh, nàng nói với một giọng điệu lạnh lùng : “ Chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu sao, thần nữ chẳng qua chỉ là một biểu tượng. Người quản lí Miêu Cương là Miêu vương, là hắn vô năng không thể trấn áp được phản loạn nên mới như vậy. Cho dù thần nữ có xuất hiện lại thì thế nào, người thực sự hiểu sự thật, còn không phải như cũ không có làm theo thần nữ sao, ví dụ như Hàn Cường. Ta lại cảm thấy Hàn Cương rất tỉnh táo, mặc dù các ngươi thờ phụng thần nữ, nhưng cũng phải biết thần nữ cũng chỉ là người, nàng cũng không có cách nào trái phải thiên ý.”
Hàn tu Linh vốn dĩ đang tức giận dần trở nên bình tĩnh, nàng bình tĩnh lại, nàng biết những lời của Lãnh Ly có lý.
Đúng vậy, tín ngưỡng là tín ngưỡng, thần nữ không có khả năng khống chế được suy nghĩ của mỗi người, nói cho cùng đúng là phụ vương của mình vô năng.
Kỳ thật đây là lí do vì sao nàng sẵn sàng từ bỏ danh phận công chúa của mình để trở thành thần nữ.
“ Ta muốn làm thần nữ, ngươi bắt buộc phải giúp ta! ” ánh mắt Hàn Tu Linh kiên định nhìn về phía Lãnh Ly, chỉ có Lãnh Ly mới có thể giúp nàng, thống nhất Miêu Cương đang chia năm xẻ bảy.
“ Ta có thể giúp ngươi.” Lãnh Ly ngìn nàng, “ Nhưng ngươi phải đáp ứng với ta không được xâm phạm bien cảnh Duyên Quốc, nếu ngươi làm trái lời hứa, ta liền dẫn người san bằng toàn bộ Miêu Cương!”
“ Được, một lời đã định! ” Hàn Tu Linh cùng Lãnh Ly đập tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.