Mục đích của người trong sơn trại chỉ là ép buộc Lãnh Ly, hắn có thể nắm chắc cơ hội bỏ trốn, càng đừng đề cập tới cách ra tay quỷ dị của Lãnh Ly.
Hắn không đi đơn giản là muốn đợi Lãnh Lý tới cứu mình, để Lãnh Ly có cớ rời khỏi kinh thành.
Bọn họ đang nói lời này, Hàn Tử Linh từ bên ngoài vọt vào, đôi mắt hạnh trực câu câu nhìn chằm chằm Hách Liên Hiên hơn nửa ngày, cuối cùng rơi trên ngọc bội ở bên hông của hắn.
Thứ nàng thiếu chính là vật này!
Nàng ba bước rồi hai bước tiến lên, vươn tay lấy ngọc bội của Hách Liên Hiên, Dư Càn Phong thấy nàng muốn làm thương tổn Hách Liên Hiên cũng đứng dậy theo, hắn không sai không kém chưởng vào người Hàn Tú Linh.
Hàn Tử Linh cầm ngọc bội trùng điệp ngã trên tường.
“Khụ khụ!” Hàn Tử Linh ôm chặt lồng ngực đau nhức, cũng may nàng không để thủ hạ theo vào, nếu không thì thật sự quá mất mặt.
“Ta còn tưởng rằng vị công chúa này lợi hại, hóa ra là một con hổ giấy!” Dư Càn Phong nhìn Hàn Tử Linh đang chật vật đứng dậy, nửa miệng châm chọc.
Vị công chúa này nhìn bề ngoài là một nữ tử uy phong kỳ thật chỉ là một tiểu cô nương khoa chân múa tay, chẳng trách Vương Gia không cần phải sợ người này, xem ra đúng thật là tự mình lo ngại.
“Đáng ghét!” Hàn Tử Linh chỉ vào Càn Phong không can tâm nói: “Ngươi dám đả thương ta, có phải chán sống rồi hay không?”
“Có bản lĩnh thì đến đây!” Tuy rằng bắt nạt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-doc-nu/466305/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.