Hoàng đế nghe Lãnh Thiệu luôn luôn điệu thấp nay lại không tránh hiềm nghi vì con rể mình đến đòi chức quan, trong lòng ngài cũng khẽ giật mình, Lãnh Thiệu này xưa nay làm người khiêm tốn, không muốn đắc tội người khác cũng không kéo bè kết phái... Có điều, bây giờ ông ta chịu mở miệng cầu chức quan cho Hách Liên Hiên, chắc hẳn cũng rất coi trọng hắn, mà mục đích của ngài khi phái Hách Liên Hiên cùng ra chiến trường không phải là vì loại bỏ loại cảm giác nhu nhược trên người hắn sao? Đối mặt với các con của mình, chung quy lòng bàn tay mu bàn tay cũng đều là thịt, huống hồ, Hách Liên Hiên là do nữ nhân ngài từng yêu nhất sinh ra. Hoàng đế gật đầu đáp ứng:
"Vậy trẫm liền phong Ngũ vương gia là Tuyên Uy tướng quân, thượng tứ phẩm." Hách Liên Trần bên dưới nghe được ban thưởng của Hoàng đế, hận đến hai mắt như muốn nhỏ ra máu, Hách Liên Hiên không có gì cả mà hắn vốn không để trong mắt, chỉ coi là quả hồng mềm, không nghĩ tới từ sau khi cưới nữ nhi của Lãnh Thiệu lại dần dần được Lãnh Thiệu giúp đỡ, thậm chí hiện tại còn được phong quan võ, về sau nếu có thêm quân công, khó đảm bảo những người đang ủng hộ hắn trong triều sẽ không quay lại cắn ngược. Nhưng Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, đã hạ lệnh là không có cách nào thu hồi, xem ra sau này hắn càng phải đề phòng Hách Liên Hiên nhiều hơn.
Hoàng đế lại hỏi: "Thế vì sao ái khanh muốn tuyết liên ngàn năm?"
Trong triều đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-doc-nu/466233/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.