Nhà họ Bạch
" A Hinh..."
Bạch Lâm nhẹ giọng gọi tên nàng, gương mặt có 7 phần giống Bạch Tự mang theo nụ cười dịu dàng.
Không giống như người cha cứng nhắc của mình, chàng trông giống một thư sinh nhẹ nhàng thời phong kiến, với khí chất phong độ trí thức toát ra như gió xuân.
Đối diện với ánh mắt trìu mến của Bạch Lâm, Diệp Hinh trông có chút mất tự nhiên, bởi vì nàng sợ người đàn ông đã ngày đêm ở chung với chủ thân thể cũ phát hiện nàng có gì đó không thích hợp.
" A Lâm thật là may mắn sống sót trên chiến trường. Tuy rằng hồi đó lành ít dữ nhiều, nhưng được đoàn tụ vợ chồng là một điều may mắn." Dì Lý lau nước mắt, vừa khóc vừa cười.
Dì nhìn Bạch Lâm lớn lên, đã 7 năm không có tin tức gì, người trong làng đều tưởng chàng đã chết trên chiến trường nhưng giờ dì ấy có thể nhìn thấy chàng còn sống, làm sao mà không vui được?
Nghe xong, dân làng cũng đồng tình.
Lúc này trong sân Bạch gia chật ních người, đều nghe tin Bạch Lâm còn sống, thậm chí còn về nhà để ăn mừng.
" Cha, cảm ơn cha đã chăm sóc A Hinh." Nắm lấy tay Diệp Hinh, Bạch Lâm cảm kích nhìn cha mình.
Bạch Tự rũ mắt xuống, thấp giọng nói: " Cha con, không cần nói lời cảm ơn."
Nhìn bàn tay giao triền của hai người. Đôi tay Bạch Tự giấu dưới góc áo nắm chặt lại thành quyền.
Bạch Lâm mỉm cười, rồi quay lại: " Mọi người, cảm ơn rất nhiều vì đã chiếu cố cha và vợ cháu khi cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/231136/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.