Máu đỏ tươi trào ra từ ngực nàng, nhuộm đỏ cả một vùng rộng lớn trên bộ quần áo màu nâu xám. Nguồn nhiệt của cơ thể biến mất, cơn đau lan khắp tứ chi, nàng ngã vào vòng tay của Bạch Tự, đôi môi anh đào mất đi sắc đỏ thường ngày, trở nên tái nhợt đến đáng sợ.
" Ngươi... giết... người, chạy... ngươi chạy không được..."
Diệp Hinh nắm chặt tay áo, không cho hắn chạy thoát, cho dù có chết nàng cũng không để hắn trốn thoát.
Nhưng Bạch Tự chỉ cười nhạt: " Hinh Nhi, ta không định chạy." Hắn cúi đầu, thân mật cọ cọ cổ nàng.
Sống mũi cao cọ xát vào làn da ngày càng lạnh lẽo của nàng mà mãn nguyện thở dài.
" Chúng ta sẽ cùng nhau lên đường đến hoàng tuyền, để Diêm Vương làm chứng cho hôn lễ của chúng ta."
Hắn nói rồi bế nàng lên khỏi mặt đất, đặt lên giường.
Hai lông mày nhíu chặt lại, Diệp Hinh yếu ớt nhìn xuống chiếc trâm cài trên ngực mình. Khi nàng chuyển sự chú ý sang Bạch Tự thì hắn đã đi rồi, nàng bò xuống giường đất muốn gỡ chiếc trâm trên ngực ra lại sợ khi nhổ sẽ máu sẽ đổ càng nhiều đành chịu đựng mà bò ra khỏi phòng từng chút một.
Ngón tay vừa chạm ngưỡng cửa, một đôi giày đen hiện ra. Bạch Tự quay lại, nàng nhìn lên thì thấy trên tay hắn đang cầm một cây đuốc đang cháy, hắn ngồi xổm xuống nhìn Diệp Hinh.
" Hinh Nhi, nàng muốn đi đâu?"
Hắn nhẹ nhàng hỏi nàng, ôn nhu đưa mái tóc rơi từ trán ra sau tai nàng.
" Ngươi muốn làm gì?"
Thời điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/1021922/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.