" Xem ra, nàng đã phát hiện."
Đôi mắt nhắm nghiền mở ra từ lúc nào không hay, gương mặt hoảng hốt hiện rõ trong con ngươi sâu thẳm của Bạch Tự, hắn cong môi cười vô cùng anh tuấn nhưng nụ cười dịu dàng như vậy lại mơ hồ lộ ra tà khí, khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Diệp Hinh cười đến mức cứng đờ: " Cha, con không biết cha đang nói cái gì." Ngừng một chút, nàng tha thiết nói tiếp: " Có lẽ cha đói rồi, con đi nấu cơm ngay."
Nàng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng khách, tay nàng lại bị nắm lấy.
Nàng quay đầu lại: " Cha, sao vậy? Có chuyện gì sao?"
" Nàng đi ra khỏi cửa có phải sẽ không bao giờ quay lại nữa đúng không?" Bạch Tự nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nàng.
Diệp Hinh cười nói: " Sao vậy, cha vẫn ở đây mà."
" Phải không..."
Hắn buông tay ra, nhắm mắt lại, giọng điệu mệt mỏi: " Nhanh chóng trở lại."
" Vâng. "
Trong lòng nàng mừng như điên song vẫn giả bộ hờ hững, nàng vội vàng trở về phòng lấy hành lý đã chuẩn bị từ trong tủ ra rồi bước ra cửa.
" Chờ đã, quần áo, quần áo."
Khi bước ra cửa, nhớ đến quần áo còn chưa lấy, nàng gấp gáp quay lại tìm vài bộ quần áo đơn giản trong tủ.
" Hinh Nhi, không phải nàng nói muốn nấu ăn cho ta sao? Nàng mang theo hành lý đi đâu vậy?"
Một giọng nam vang lên ở cửa phòng, Diệp Hinh dừng lại, bàn tay run rẩy chậm chạp xoay lại.
" Cha... cha..."
Miệng nàng như bị nhét một vật rất lớn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/1021921/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.