Nửa đêm tỉnh dậy, Bạch Lâm phát hiện ra vợ đang nằm bên cạnh đã mất tích, chàng chạm vào chăn bông đã lạnh, lo lắng nàng xảy ra chuyện, vì vậy chàng vội vàng rời khỏi phòng và tìm kiếm nàng.
Vị trí tìm kiếm đầu tiên đương nhiên là nhà xí, nhưng khi chàng mở cửa ra thì không có ai bên trong, thay vào đó, khi đi ngang qua phòng của Bạch Tự dường như nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt.
Vì vậy hắn ghé vào phòng Bạch Tự gõ cửa: " Cha, người không sao chứ?"
Tuy rằng bề ngoài của cha nhìn không ra đã hơn 40 tuổi, nhưng ở tuổi này, thân thể hắn có chút không khỏe cũng là điều bình thường.
Lo lắng Bạch Tự thân thể có vấn đề mà không dám nói cho con trai biết, Bạch Lâm đứng ở cửa sốt ruột hỏi cha.
" Không sao, chỉ là hơi tức ngực."
Giọng nói trầm thấp như vừa làm việc nặng, hơi "yếu ớt", Bạch Lâm vẫn lo lắng: " Cha, để con xem."
" Không cần!" Bạch Tự từ chối rất nhanh, Bạch Lâm đang định đẩy cửa bước vào thì giật mình.
" Cha?"
" Ta nói không sao, ngươi trở về phòng đi."
Lần này cự tuyệt rất mãnh liệt, có chút không kiên nhẫn.
Tiếng thở dốc trong phòng lúc này đột nhiên lớn hơn, Bạch Lâm cảm thấy càng ngày càng kỳ quái, tiếng thở dốc không liên tục lại có chút bén nhọn quá mức, không giống với âm thanh mà một người đàn ông sẽ phát ra.
" Cha, không thấy A Hinh, cha có thể ra giúp con tìm nàng được không, con lo lắng rằng đã xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-hoa-cam/1021918/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.