"Nương, bá bá này là ai?"
"Là người quen của nương trước đây, đi ngang qua Tề Châu nên đến chào hỏi."
"Bá bá này thật đẹp."
"Dung mạo chỉ là nhất thời, tính cách không tốt thì nhan sắc có đẹp cũng vô dụng."
"A, nương, vậy chúng ta đi chơi diều đi."
"Được."
...
Nghe thấy cuộc trò chuyện của Ân Bạch Tuyết và Thanh nhi phía sau, Phó Dịch không nhanh không chậm rời đi.
Người hầu đi sau lưng không nhịn được quay đầu nhìn lại Ân Bạch Tuyết, vương gia rời đi mà Ân Bạch Tuyết lại không trả đồ, chẳng lẽ vương gia vẫn chưa quên được nàng.
Cũng phải, nếu quên Ân Bạch Tuyết thì vương gia cần gì phải đối tốt với nàng ấy như vậy, năm đó lúc đưa Ân Bạch Tuyết đi còn cho rất nhiều tiền bạc, hiện tại cũng đã qua mười năm, có lẽ tức giận năm đó của vương gia đã tiêu tan hết rồi, nếu không thì sao lại đi đến đây chứ.
"Vương gia." Hắn khom người nói với Phó Dịch "Ân tiểu thư còn chưa thành thân, vương gia nếu như có ý, không bằng..."
Hắn còn chưa nói xong, Phó Dịch dừng bước, quay đầu, mặt không thay đổi nhìn người hầu.
Người hầu cảm giác được sau lưng lạnh toát, đầu ong một tiếng, những năm qua tâm tư vương gia càng khó suy đoán, hắn lập tức cúi người thỉnh tội "Thuộc hạ biết sai, xin vương gia trách phạt."
Phó Dịch lạnh giọng "Tự mình đi lãnh phạt đi."
"Dạ."
Ngồi lên xe ngựa, Phó Dịch nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Bánh xe bắt đầu chuyển động, Phó Dịch vén rèm cửa sổ nhìn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-duong-quan-chua/1109208/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.