Chương trước
Chương sau
Xe ngựa rời hành cung, lúc trời hoàn toàn tối thì dừng lại trước một biệt viện.
Ân Trường Hoan vén màn xe lên muốn nhìn một chút thì thấy Kỷ Thừa mặc một thân áo giáp bạc.
"Biểu ca Kỷ Thừa?" Ân Trường Hoan kinh ngạc "Sao huynh lại ở chỗ này?"
Kỷ Thừa cười ôn hòa "Ta phụng lệnh thái tử tới đây đón mọi người."
Triệu thái hậu nghe thấy giọng ngoại tôn liền vội vàng xuống xe, lần này tới hành cung nghỉ mát Kỷ Oánh Oánh bởi vì sắp sinh không tới nên bây giờ người làm bà lo lắng nhất chỉ có ngoại tôn tử, thấy Kỷ Thừa bình an vô sự, còn trở thành người của thái tử, bà yên tâm rồi.
Lúc Diệp Mặc đi đón thì bà còn có chút hồ đồ, nhưng bây giờ đã rất rõ ràng, có người muốn tạo phản nhưng đã bị hoàng đế cùng Diệp Hoàn phát hiện, khẳng định là sắp thất bại rồi.
Cũng không biết là đứa cháu nào của bà ngu xuẩn thế, không học được đến nửa phần thông minh của hoàng đế, chẳng lẽ lại giống Gia Hòa, không có chút đầu óc nào.
"Đúng rồi. " Triệu thái hậu đột nhiên nhớ tới "Thái tử không phải là đi tây bắc sao?"
"Trên nửa đường trở về. " Ân Trường Hoan đỡ bụng lớn xuống xe "Nói là cảm thấy lúc ta mang thai là thời khắc quan trọng nên không thể không ở bên cạnh ta."
Triệu thái hậu im lặng nhìn Ân Trường Hoan, cảm thấy bà rất dễ lừa sao.
"Vậy chuyện tây bắc phải làm sao bây giờ?" Triệu thái hậu hỏi.
Cái này Ân Trường Hoan cũng không biết, mặc dù Diệp Hoàn không rời đi nhưng số lần bọn họ gặp mặt cũng không nhiều, nàng đâu thể chủ động hỏi chính sự, thế là nhìn về phía Kỷ Thừa.
Kỷ Thừa nói "Đoan vương đã thay thái tử đi tây bắc."
"Đoan vương không phải đang ở Đại Lý tự sao?" Triệu thái hậu thốt ra, ở trong hậu cung mấy chục năm, bà cũng thông minh ra một chút, lập tức kịp phản ứng "Thì ra hắn không hề hành thích thái tử."
Trịnh thái hậu vốn chưa phát giác được điểm này, lúc tới hành cung phát hiện chỗ không đúng mới nghĩ ra, bà lo lắng nói "Người Hồ chỉ định là muốn thái tử đi, bây giờ để Đoan vương đi, liệu người Hồ có thay đổi ý kiến không."
Triệu thái hậu không thèm để ý nói "Quản hắn hài lòng hay không làm gì, không hài lòng thì đánh cho hắn hài lòng, hắn muốn thái tử đến thì phải là thái tử đi sao, cũng không xem lại bản thân là ai."
Trịnh thái hậu muốn nói đây là việc hệ trọng liên quan đến giang sơn xã tắc, không thể qua loa, nhưng ngẫm lại lời Triệu thái hậu nói, đột nhiên cảm giác cũng đúng, ký một hiệp ước hòa bình mà lại muốn thái tử đi tới, người Hồ đúng là tự cao tự đại, một cái thân vương là đủ rồi.
Kỷ Thừa dẫn bọn họ vào trong viện rồi vội vã cáo từ rời đi.
Dùng xong bữa tối, Trịnh thái hậu bảo Ân Trường Hoan đi nghỉ ngơi "Cháu yên tâm đi, thái tử cùng hoàng đế đã sớm chuẩn bị, không có việc gì đâu."
Ân Trường Hoan theo lời đi vào gian phòng, không phải nàng sợ hãi mà dù có kiên quyết ở lại nhà chính cũng vô dụng, không bằng trở về phòng, cũng để hai thái hậu đi nghỉ ngơi.
Sự tình chỉ cần chưa kết thúc thì đều có thể có thêm biến số, mặc dù trong lòng rất tin tưởng thái tử nhưng Ân Trường Hoan vẫn không ngủ nổi, dứt khoát tìm bút mực giấy nghiên để viết chữ tĩnh tâm.
Đang viết thì Ân Trường Hoan nghe thấy tiếng chém gϊếŧ từ phía hành cung truyền đến, nàng ngây người, bút lông sói nhỏ xuống tờ giấy trắng một chấm đen.
Ân Trường Hoan để bút xuống đi ra ngoài viện, trời tháng bảy đầy sao lấp lánh, đẹp không gì tả nổi.
Bụng quá lớn, đứng không được lâu thì Ân Trường Hoan về phòng ngồi xuống, không biết thế nào mà ngủ thiếp đi trên bàn.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập làm nàng bừng tỉnh, dần dần tiếng bước nhỏ dần, chỉ còn tiếng của một người, một hộ vệ dừng dưới mái đình, chắp tay với nàng "Thái tử truyền lời, bảo thái tử phi an tâm nghỉ ngơi, mọi chuyện trong cung đã kết thúc."
Ân Trường Hoan nhìn thoáng qua phía hành cung, lúc này đã không còn nghe thấy tiềng ồn ào nữa, chỉ còn lại tiếng ếch nhái không ngừng kêu to.
"Hoàng thượng và thái tử có sao không?"
"Hoàng thượng và thái tử đều bình an."
.
Hành cung có một cung điện tên Cần Chính điện, là nơi hoàng đế nghỉ ngơi và làm việc tại hành cung, trang nghiêm túc mục, không được ồn ào, nhưng đêm nay ở Cần Chính điện lại huyên náo không thôi, khắp không gian tràn ngập mùi máu tanh khó ngửi.
An vương phẫn hận nhìn Khánh vương và thái tử, tức giận muốn thổ huyết.
Hắn cho rằng mình bày mưu nghĩ kế, mưu đồ đại nghiệp, kết quả lại chỉ như con ve trong mắt người khác, buồn cười chính là con bọ ngựa Khánh vương này lại không biết đằng sau còn có khổng tước thái tử.
An vương chọn ngày hôm nay để động thủ, thậm chí ý kiến tổ chức yến hội cũng là hắn cho người ta đề nghị với hoàng đế, hành cung có nhiều người qua lại, hắn làm việc sẽ không dễ bị phát hiện.
Hắn vốn dự định lấy lý do là hoàng đế bệnh tình nguy kịch để đăng cơ, quân đội ở đây có một phần bị hắn mua lại, một bộ phận khác đêm nay sau đó cũng coi như không còn tồn tại.
Chỉ cần hắn có thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, chuyện sau đó thì dễ rồi, trong triều cũng không phải không có người của hắn.
Đúng lúc yến hội kết thúc triều thần rời đi thì hắn bắt đầu động thủ, còn đang ở Cần Chính điện bức hoàng đế viết thánh chỉ truyền hoàng vị cho hắn, kết quả hoàng đế còn chưa bắt đầu viết, Khánh vương bỗng nhiên lấy danh nghĩa cứu giá chạy vào.
Khánh vương có thể đi vào là đại biểu cho người bên ngoài đã bị giải quyết hết, thắng làm vua thua làm giặc, An vương đã quyết định tạo phản thì cũng sớm có chuẩn bị, nhưng điều An vương không nghĩ tới là Khánh vương thế mà lại muốn gϊếŧ hoàng đế, đồng thời muốn đem tội danh gϊếŧ cha này đổ lên người hắn, còn Khánh vương thì hoàn toàn là đứng về phe chính nghĩa.
Phong hồi luân chuyển, đúng lúc An vương tuyệt vọng, Khánh vương đắc ý thì Diệp Hoàn vốn nên ở nơi biên giới tây bắc xa xôi lại bước ra từ Cần Chính điện, An vương cùng Khánh vương cả kinh trợn lồi cả tròng mắt.
Ngay tại lúc đó, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số hộ vệ, động tác nhanh chóng áp chế người Khánh vương lại.
Hai người hai mặt nhìn nhau, thái tử sao lại ở chỗ này.
Hai người đều không phải kẻ ngốc, hơi tưởng tượng liền biết có chuyện gì xảy ra.
Tất cả không cần nói cũng biết.
Khánh vương lớn tiếng hét với người bên ngoài, nhưng tiến vào không phải là người của hắn mà là Kỷ Thừa và Cố Nguyên một thân áo giáp nhuộm đầy máu, bọn hắn nói với hoàng đế đã khống chế được toàn bộ phản quân.
Mặt hoàng đế trầm như nước nhìn An Vương và Khánh vương, mặc dù trước đó nhận được tin tức hai người này có ý tạo phản, nhưng thật sự đi đến một bước này, ông vẫn giận không kiềm được, đồng thời cũng có chút khó chịu.
"Thái tử." Hoàng đế mỏi mệt nói "Chuyện này giao cho con."
Diệp Hoàn khom người nhận lệnh, bây giờ sắc trời đã tối, trong hành cung khả năng vẫn còn sót lại phản quân mà bây giờ không phải lúc để thẩm tra xử lí nên hắn cho binh sĩ đưa An Vương và Khánh vương xuống.
Tạo phản là tội danh gì hai huynh đệ đều rất rõ ràng vì thế không hề cầu xin tha thứ mà cứ để thị vệ đưa mình xuống dưới.
Ra khỏi Cần Chính điện, An vương cùng Khánh vương phát hiện người của bọn hắn đều bị bắt giữ đứng ở một bên.
An vương thấy phó thống lĩnh cấm quân nói chuyện với Diệp Nhiên, lúc đi ngang qua hắn dừng bước, hỏi phó thống lĩnh "Ngươi là người của thái tử?"
Cấm quân là người duy nhất có thể đeo đao trong hành cung, bọn hắn bảo hộ sự an nguy của hoàng đế, vì để thuận lợi bức thoái vị, An vương sớm đã mua chuộc tên phó thống lĩnh họ Bành này.
Khánh vương cũng lên cơn giận dữ "Ngươi và thái tử thiết kế lừa gạt bản vương?"
An vương nghe vậy quay đầu nhìn Khánh vương, kinh ngạc "Hắn cũng lừa ngươi?"
Một kẻ đang bị trói là thuộc hạ trung thành tuyệt đối với An vương "Vương gia, vừa rồi người Khánh vương đến thì hắn nói mình là người của Khánh vương, về sau người của thái tử vừa xuất hiện thì hắn lại quay ra làm phản."
Bành phó thống lĩnh cải chính "Không, ta không phải người của thái tử, ta là người của hoàng thượng, chỉ trung với hoàng thượng."
An vương không nhịn được hỏi "Tiêu phó thống lĩnh đâu?"
Cấm quân có một người thống lĩnh hai phó thống lĩnh, thống lĩnh là tâm phúc của hoàng đế, An vương không thu mua được cũng không dám thu mua, thế nên dùng kế sách để thống lĩnh ở lại kinh thành, chỉ có hai phó thống lĩnh tới hành cung, Tiêu phó thống lĩnh trong miệng An vương vốn là của An vương.
An vương nghĩ rất tốt, hai phó thống lĩnh đều là của người, vậy chuyện hắn bức thoái vị có thể vạn vô nhất thất.
Bành phó thống lĩnh nói "Tiêu phó thống lĩnh cấu kết phản vương, ý đồ mưu hại hoàng thượng, vừa rồi rơi vào thế hiểm, đã đầu một nơi thân một nẻo."
Khánh vương nói "Nói như vậy mọi hành động của bản vương, phụ hoàng cùng thái tử đều biết rõ?"
Kế hoạch của Khánh vương và An vương không khác nhau lắm, hắn biết An vương muốn soán ngôi cho nên quyết định lấy lý do báo thù cho phụ hoàng để đăng cơ làm đế.
Đến lúc đó Diệp Hoàn ở nơi tây bắc, chờ hắn trở lại kinh thành, tất cả đều đã kết thúc, loại sự tình này trong lịch sử cũng không phải không có.
"Phải."
Bành phó thống lĩnh cũng không biết làm sao, hắn rõ ràng là phó thống lĩnh của cấm quân, hoàng thượng cùng thái tử nhất định phải cho hắn đi làm nội gián, bên An vương thì thôi đi, còn phải đi cả chỗ Khánh vương nữa, khiến cho hắn mấy tháng nay sụt đi mất mấy cẩn rồi.
.
Hoàng đế ngồi trên ghế, nhắm mắt nói "Chờ trở lại kinh thành trẫm sẽ truyền hoàng vị cho con."
"Phụ hoàng." Diệp Hoàn nói "Không thể."
Hoàng đế chủ động thượng vị, tân đế bình thường đều sẽ chối từ, ông cảm thấy Diệp Hoàn trong lòng hẳn cũng hi vọng sớm ngày ngồi lên ngai vàng.
Ông nói "Yên tâm, trẫm không phải đang thử thăm dò mà là thật tâm muốn truyền cho con."
Ông không muốn lại phải trải qua chuyện như hôm nay một lần nữa nhưng chỉ cần một ngày thái tử chưa trở thành tân hoàng thì các vương gia, hoàng tử khác khó tránh khỏi không có suy nghĩ, vậy không bằng để thái tử sớm ngày đăng cơ, diệt hết ý niệm của họ đi.
Dù sao ông cũng không muốn đổi thái tử, Diệp Hoàn dù sớm muộn đều sẽ kế nhiệm hoàng đế.
"Phụ hoàng ngài hiểu lầm. " Ân Trường Hoan chững chạc đàng hoàng nói "Trường Hoan nói nhi thần quá bận rộn, nếu làm tân đế sợ là nhi thần sẽ càng bận rộn hơn, Trường Hoan lại sắp lâm bồn, nhi thần đọc sách thuốc nói một, hai năm đầu đối với người có thai là vô cùng quan trọng, cần phải ở bên bầu bạn với nàng và hài tử, cho nên xin phụ hoàng suy nghĩ lại."
Hoàng đế: ...
Ông không muốn truyền vị thì có người tạo phản muốn làm hoàng đế, bây giờ muốn truyền vị thì người này lại không muốn, chuyện này là sao.
"Con đi đi." Hoàng đế chỉ cảm thấy con mắt đau nhức "Trẫm mệt mỏi."
.
Biết được hoàng đế cùng Diệp Hoàn bình an, Ân Trường Hoan đi rửa mặt rồi lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, trên giường có thêm một người lúc nào cũng không biết.
Chim hót líu lo, Ân Trường Hoan vừa tỉnh còn chưa mở mắt đã cảm giác được có một người đang ôm mình, mùi hương rất quen thuộc.
Nàng vừa động đậy, người bên cạnh đã nói "Nha hoàn nói buổi tối hôm qua nàng ngủ muộn, ngủ tiếp một lát nữa đi."
Giọng Diệp Hoàn trầm thấp, lộ ra sự mệt mỏi, Ân Trường Hoan vốn muốn ngồi dậy liền nằm trở về, nhỏ giọng hỏi hắn "Chàng về từ khi nào vậy?"
"Rạng sáng. " Diệp Hoàn ngày thường đều dậy sớm, bây giờ dù hơi mệt nhưng cũng không muốn ngủ tiếp, hắn đưa tay đặt lên bụng Ân Trường Hoan, ngữ khí ôn nhu đến cực điểm, "Vất vả cho nàng rồi."
Ân Trường Hoan mím môi cười "Biết ta vất vả thì ... Ôi!"
Ân Trường Hoan nhíu mày, chờ hài tử không động nữa mới chậm rãi trầm tĩnh lại.
"Ta biết ngay là con bé thích chàng hơn mà!" Ân Trường Hoan tức giận bất bình.
Diệp Hoàn cũng ngạc nhiên khi hài tử đột nhiên động đậy. Hai tháng qua Diệp Hoàn gặp Trường Hoan rất ít nên không được cảm nhận lúc nó đạp bụng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự sống của đứa bé.
Diệp Hoàn không khỏi có chút kiêu ngạo "Con của ta đương nhiên thích ta."
Ân Trường Hoan hừ một tiếng, Diệp Hoàn nhìn Ân Trường Hoan, thâm tình nói "Nàng có ta thích là đủ rồi."
"Ai mà thèm." Ân Trường Hoan bĩu môi, không vui nói "Ta chỉ muốn hài tử thích ta."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.