Nhìn thấy An vương, Phó Dịch kinh ngạc mở to mắt "Sao huynh lại tới đây?"
"Ta tới thăm đệ." An vương nhìn thoáng qua cai tù đi theo hắn, cai tù hiểu ý, lấy chìa khoá mở cửa nhà lao ra, An vương đi vào quan sát nhà tù thở dài "Đệ chịu ủy khuất rồi."
Phó Dịch cười khổ một tiếng, thỉnh an rồi ngồi trên ghế "Không có gì ủy khuất nhưng hộ vệ kia đúng là có quan hệ với ta."
Hắn rót cho An vương chén trà "Chỉ có trà lạnh, mong huynh bỏ qua cho."
Phó Dịch luôn cho người ta cảm giác ôn tồn lễ độ, bây giờ lại có cảm giác chán nản, phảng phất như bị đả kích lớn khiến cuộc sống không còn hi vọng, An vương bưng chén trà lạnh lên uống một ngụm, cũng không phải trà ngon gì.
An vương lại đánh giá toàn bộ nhà tù, mặc dù có giường có bàn, nhưng đều không phải vật tốt.
Hắn thở dài một tiếng "Lão ngũ, đệ thành thật nói cho ta, việc thái tử bị thương có liên quan đến đệ hay không?"
Phó Dịch cụp mắt xuống "Có liên quan thì sao, không liên quan thì sao."
"Nếu đệ không có liên quan thì đương nhiên là phải để phụ hoàng thả người ra." An vương nghĩa chính ngôn từ.
Phó Dịch lắc đầu "Bỏ đi, thanh giả tự thanh, ta tin tưởng một ngày nào đó phụ hoàng có thể điều tra rõ chân tướng, trả lại cho ta sự trong sạch."
An vương mới không muốn để Phó Dịch ra, hắn ta không ở lâu, rất nhanh liền rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng An vương rời đi, ánh mắt Phó Dịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-duong-quan-chua/1109197/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.