“À, này thì không được, cậu đi một mình đi.”
Tô Cảnh Đồng giữ chặt em gái: “Ngồi xe nhà mình.”
Lâm Hoài Hạ nháy mắt với Lục Nghiễn, xin lỗi!
Buông tay anh ra, Lâm Hoài Hạ lên xe anh cả, ngồi ở ghế sau cùng mẹ Tô.
Tô Viễn Thần cười hê hê không ngừng, nhảy lên ghế phụ, kiêu ngạo vẫy tay với Lục Nghiễn: “Tổng giám đốc Lục, bái bai nhé!”
Lục Nghiễn hừ nhẹ một tiếng: “Thằng nhóc thối!”
Trong phòng tiệc lớn nhất của khách sạn Vân Đỉnh, Tô Quốc Bình đã có mặt để đón khách từ lâu, ông cụ Tô và nhà họ Lâm đang ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau. Có bạn bè thân thiết tới, ông cụ còn nhiệt tình giới thiệu cho người ta.
Hina
Chậc chậc, nhìn qua khá hài hòa, hoàn toàn không có người ngoài nói nhà họ Tô gia coi thường nhà họ Lâm nghèo khó, rõ ràng thái độ của nhà họ Tô rất tốt.
Người nhà họ Lâm cảm nhận được thái độ của nhà họ Tô, trên mặt tươi cười không thôi.
Khi đến khách sạn, Lâm Hoài Hạ một tay khoác cánh tay anh cả Tô Cảnh Đồng, tay kia nắm tay mẹ Tô, thân mật đi sát nhau.
Về phần Lục Nghiễn, anh chỉ có thể đi theo phía sau cô, thỉnh thoảng lại bị tên nhóc quá tuổi Tô Viễn Thần mắng mỏ.
Đúng là bực mình!
Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép, anh thật sự muốn tìm một cơ hội đánh anh ấy một trận.
Tô Viễn Thần: “Sao anh đi nhanh thế, cẩn thận giẫm phải váy Lâm Hoài Hạ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749233/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.