“Không, mấy người ngửi kỹ đi, đúng là mùi thơm của cơm mà.”
Mọi người hít hít, đúng thật?
“Ai đặt thức ăn ngoài đấy? Khai mau.”
Một cô gái chỉ vào lò vi sóng: “Hình như mùi từ lò vi sóng thì phải.”
“Cái gì?”
Còn hai phút nữa mới đến giờ hẹn, Lâm Tùy Tâm vừa ngâm nga một giai điệu vừa đi lấy cơm.
Lúc này một đống người tụ tập trước lò vi sóng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đồng hồ đếm giờ, 20 giây, 19 giây, 18 giây…
Lâm Tùy Tâm: “Mấy người đứng đây làm cái gì? Nhường đường.”
Mọi người quay lại nhìn anh ấy: “Anh Lâm, cơm anh nấu à?”
Lâm Tùy Tâm ngửi thấy mùi thơm quen thuộc của gạo tơ vàng, kiêu ngạo gật đầu: “Thơm nhỉ!”
Hina
Một đám phú nhị đại quen ăn sơn hào hải vị vội vàng gật đầu.
“Tiểu Lâm à, cậu không thể ăn một mình được.” Người lên tiếng là trưởng phòng của Lâm Tùy Tâm.
“Anh Lâm, cho em trai một miếng cơm đi, năn nỉ.” Đây là đồng nghiệp cùng cấp.
“Anh Lâm, em cũng muốn!”
Ting~
Cơm chín.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Tùy Tâm mở lò vi sóng, một luồng hơi nước bay ra, hít sâu một hơi... ừm…
Mẹ nó thơm quá đi mất!
Lâm Tùy Tâm rút ra mấy tờ giấy, bưng hộp cơm nóng hổi tìm chỗ ngồi ăn.
Chẳng mấy chốc, cả đám người bưng nào là sushi Nhật Bản, bò bít tết nhập khẩu, nhất quyết đòi ngồi ăn cùng Lâm Tùy Tâm.
“Chỉ có cơm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749198/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.