Con cháu đều ở thành phố, có người đi làm, có người đi học, bọn họ ở nhà không có việc gì làm nên phải nghĩ cách g.i.ế.c thời gian.
“Vậy bà nghĩ cho kỹ, mệt mỏi quá thì về nhà.”
“Biết rồi, biết rồi. Ông già, vào lấy cái chậu nữa để đựng khoai môn đi.”
“Được!”
*
Giữa trưa Lâm Tùy Tâm đã nhận được chuyển phát nhanh Lâm Hoài Hạ gửi buổi sáng.
Hơn mười một giờ trưa, các thượng lưu tài chính rảnh rỗi hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, những người không muốn ra ngoài thì mở điện thoại di động đặt đồ ăn giao tới.
Lâm Tùy Tâm là người duy nhất không gia nhập nhóm hẹn ăn cơm, cũng không đặt đồ ăn.
Một phú nhị đại bên cạnh gõ gõ bàn anh ấy: “Anh Lâm, sao anh không đặt đồ ăn? Đồ ăn hôm qua em đặt ở quán kia khá ngon, anh có muốn đặt chung không?”
Lâm Tùy Tâm lắc đầu: “Không, cậu ăn thì đặt đi.”
Mọi người nhận thấy có gì đó sai sai: “Anh Lâm, sao vậy? Không ăn không uống, anh định tu tiên à?”
“Đúng đúng, hai tháng nay thành tích của anh là tốt nhất, tiền thưởng nhiều như vậy, không định ăn uống đàng hoàng chút sao?”
Tất cả mọi người đều cảm thán, đại dịch toàn cầu này đã cho chúng ta thời gian dừng lại và suy nghĩ. Ai mà biết ngày mai sẽ thế nào? Đối xử với bản thân tốt hơn chút đi.
Lâm Tùy Tâm hừ lạnh: “Tôi thèm vào đồ ăn ngoài, tôi có người giao cơm rồi.”
“Ô, yêu đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749197/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.