“A a a, chó săn họ Lý, mau nói cho tôi biết Hạ Hạ kia là ai? Bổn thiếu gia muốn có tất cả thông tin của cô ấy ngay bây giờ!”
Lý Soái đẩy tên mập ra, chán ghét vỗ vỗ tay áo sơ mi vừa bị chạm vào: “Nếu anh còn gọi tôi chó săn thì tôi sẽ nói với tổng giám đốc Lục là anh muốn xum xoe cô Lâm.”
“Hơn nữa, có tổng giám đốc Lục giữ ngai vàng trên đầu, một thu ngân nhỏ bé như anh cũng dám tự xưng là thiếu gia?”
“He he, anh Lý đẹp trai, tôi nói nhầm tí anh đừng so đo, mau nói đi, Hạ Hạ kia là ai vậy? Cô ấy họ Lâm à? Bà chủ tương lai của chúng ta sao?”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Lý Soái.
Lý Soái được khen ngợi vô cùng vui vẻ, nhưng đạo đức nghề nghiệp của tổng trợ lý không cho phép, khiến anh ta phải nuốt lại lời nói ra đến đầu môi.
Lý Soái: “Chờ đi, tổng giám đốc Lục vẫn chưa theo đuổi được người ta, đến lúc đó mấy người sẽ biết.”
Nói xong Lý Soái bỏ chạy, sợ đám người dám bàn tán về sếp phía sau sẽ ngăn cản không cho anh ta rời đi.
Tên mập chửi thề một câu, trên đời này vẫn có người không thích tổng giám đốc Lục sao, đỉnh thật, quá nể!
Mọi người đều cảm thấy, nên! Nên để tổng giám đốc Lục ngậm thìa vàng nếm trải nỗi khổ của tình yêu!
Lục Nghiễn trở về nhà, người quản gia già nhìn anh lớn lên vừa liếc mắt đã nhận ra, hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749193/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.