Điền Thanh xách chiếc túi triệu phú của mình: “Được rồi, tớ cũng đi đây, đi giao vải thiều cho anh chàng của cậu, cần gì cứ liên lạc với tớ.” 
Lâm Hoài Hạ cảnh cáo cô ấy: “Đừng nói lung tung trước mặt Lục Nghiễn.” 
“Yên tâm, chị em ta thân thiết như vậy, sao có thể quay lưng với nhau chứ.” 
Điền Thanh lên xe, đạp ga chạy mất. 
Lâm Hoài Hạ cảm thấy có chút bất an, do dự một chút, vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Lục Nghiễn, nói với anh mình đã nhờ người đưa một thùng vải tới cho anh. 
Âm thanh thông báo cài riêng cho người nào đó vang lên, Lý Soái, người đang báo cáo công việc lập tức hiểu chuyện ngậm miệng. 
Lục Nghiễn cầm điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn cũng không nhịn được mỉm cười, gửi lại biểu tượng cảm xúc Q cảm ơn cô. 
“Sếp, bảy giờ tối nay tiệc sẽ bắt đầu, chúng ta…” 
Lục Nghiễn ngắt lời anh ta: “Không đi, lát nữa tôi có việc bận.” 
“Nhưng anh đã hứa với tổng giám đốc Hứa…” 
“Lát nữa tôi gọi điện thoại xin lỗi sau!” 
Quyết định của ông chủ là không thể nghi ngờ, Lý Soái nuốt lại những lời chưa kịp nói ra miệng. 
Một tiếng sau là giờ tan sở cao điểm, các nhân viên tập đoàn Lục thị nhìn thấy ông chủ bề ngoài đẹp trai cuốn hút nhưng thực chất là ma vương mặt lạnh của mình đứng ở ngoài sảnh, giống như đang đợi ai đó. 
Hơn nữa, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cả người toát ra cảm giác ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-khong-gian-mo-quan-an-ban-nong-san/3749192/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.