Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, cuộc thi đã bắt đầu. Hai người cùng xuất phát theo đoàn. Lúc bắt đầu, mọi người còn chen chúc nhau, không lâu sau, đã dần dần kéo xakhoảng cách.

Chu Lạc bừng bừng khí thế xông lên, cô và Đại Đổngluôn có mặt trong tốp dẫn đầu, khi đường rộng thì sánh vai bước bênnhau, đoạn đường hẹp thì kẻ đi trước người đi sau, nhìn thấy phong cảnhđẹp còn thảo luận trao đổi vài câu, cảm thán một hồi. Đã rất lâu rồi Chu Lạc chưa rời khỏi thành phố đầy xi măng sắt thép, bầu không khí tươimới vùng ngoại thành khiến tinh thần cô trở nên hưng phấn lạ thường.

Đại Đổng cũng bị lây sự nhiệt tình đó của cô, cậu đưa mắt nhìn theo cảnhđẹp ở trên núi và những kiến trúc dưới chân núi theo hướng tay chỉ củacô. Ngắm phong cảnh đương nhiên sẽ hạn chế bước đi về phía trước, thường sẽ bị rất nhiều người đi vượt qua. Ngắm xong, Chu Lạc lại muốn rảo bước thật nhanh để đuổi theo, nhưng bị Đại Đổng ngăn lại, lắc đầu, “Điềuquan trọng hơn trong việc leo núi là quá trình, không phải là mục đích,đừng vội quá, sẽ mệt đấy”.

Chu Lạc ngoan ngoãn nghe theo. Thựcra, cô luôn cho rằng, cảnh vật hai bên đường có sức hấp dẫn hơn nhiều so với việc leo lên tới đỉnh núi, chẳng qua cô nghĩ rằng đàn ông đều thích chiến thắng, Đại Đổng tham gia cuộc thi đương nhiên cũng muốn giànhđược vị trí đầu bảng. Chu Lạc có khả năng tự nhìn nhận mình, cô không có dã tâm kiểu như vậy, vội vàng đuổi theo mọi người chẳng qua là vì không muốn làm liên lụy tới Đại Đổng, cũng không muốn bị bỏ lại ở phía sau,cậu đã nói như vậy thì đúng là cầu chẳng được, ước chẳng thấy nữa rồi.

Khối nặng tâm lý đè nén trong lòng một khi được giải tỏa, bước chân liềnvững chắc hơn nhiều. Rốt cuộc là do ngồi làm việc trong văn phòng quálâu, thêm nữa là khoảng thời gian trước đó đi quá vội vàng, khi mới điđược một phần ba đoạn đường, Chu Lạc đã thở hổn hển, bước đi khó nhọcrồi.

Còn Đại Đổng thì ngược lại, khuôn mặt chỉ hơi ửng hồng chưabiết chừng là do phơi nắng, hơi thở vẫn bình thường đều đặn. Chu Lạcbỗng hiểu rằng ban nãy, Đại Đổng nói đến từ mệt thực ra là đang quan tâm lo lắng cho mình. Nhìn về đỉnh núi phía xa xa, cô đau lòng nói: “Anh đi trước đi, em không đi nổi nữa rồi, em nghỉ một lát rồi sẽ theo sau”.Nói xong tìm một phiến đá sạch sẽ, đặt mông ngồi luôn lên đó, thật dễchịu biết bao, cô không muốn đứng dậy nữa.

Cô thực sự không muốnkìm nén nỗi đau lòng đó, nhưng không thể không chú ý tới sự rệu rã củacơ thể, vì vậy biểu hiện của cô trông rất khôi hài. Khi Đại Đổng bị côgiở trò không muốn đi nữa, đồng thời phô ra bộ dạng tròn xoe mắt chọccười, dứt khoát tựa người vào thân cây đối diện trước mặt cô, cười nói:“Vậy thì hãy nghỉ ngơi nhanh lên một chút, anh đợi em cùng đi”.

Chu Lạc nhìn Đại Đổng một cách đầy ai oán. Nghỉ ngơi cũng có chuyện nhanhhay chậm ư? Chỉ còn cách đung đưa chân chấp nhận số phận, chuẩn bị tiếptục xuất phát. Khi leo núi, đã nghỉ ngơi thì lại càng, muốn nghỉ ngơitiếp, phải quyết tâm đi liền một mạch thì mới có thể leo được lên tớiđỉnh, cô vốn có ý muốn ngồi nghỉ ở đó, đợi mọi người quay xuống rồi đitheo, xem ra ý đồ đó bị bại lộ rồi.

Đại Đổng cười hì hì, đưa mộttay ra. Chu Lạc chỉ hơi ngập ngừng một chút, liền đặt tay vào bàn tay to lớn của cậu, được cậu kéo đứng lên. Chu Lạc chỉ cảm thấy tay của ĐạiĐổng rất khỏe, cảm giác ấm áp khi chạm phải, cũng có chút thô ráp, cọ cọ vào trái tim cô khiến nó trở nên run rẩy, trong giây lát cảm giác mệtmỏi cũng giảm bớt đi vài phần.

Sau khi kéo cô đứng lên, Đại Đổngđang định buông tay ra, nhưng Chu Lạc cứ nắm chặt lấy tay cậu không chịu buông, đồng thời tụt lại phía sau “mượn sức một chút mà”. Trái tim côđập thình thịch thình thịch, lầm rầm tự nhủ: Đừng từ chối, đừng từ chối. Mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào cậu.

Đại Đổng quay ngược tay nắm chặt lại, đổi thành tư thế nắm tay cô kéo đi, miệng không nói câugì. Bởi vì sự im lặng của Đại Đổng, Chu Lạc càng không dám ngẩng đầu, cứ cúi gằm mặt xuống đi theo cậu. Thực ra, nếu cô quan sát kỹ một chút, sẽ không phải căng thẳng như vậy, bởi vì Đại Đổng cũng không hề tự nhiênhơn cô, sự im lặng của cậu chẳng qua cũng là vì quá hồi hộp.

Giống như dự đoán của Chu Lạc, Đại Đổng có rất ít cơ hội tiếp xúc với nhữngngười khác phái trẻ tuổi, cậu không biết giao lưu với các cô gái.

Nhưng có một điểm mà Chu Lạc không đoán được, đó là môi trường không có nhiều cơ hội ấy thực ra là do Đại Đổng cố tình tạo nên. Đại Đổng đã nói dốiChu Lạc, thực ra, trước đây từng có người nói rằng cậu rất đẹp trai, lại không chỉ có một người, những cô gái từng si mê cậu cũng không ít. Vìxấu hổ, và cũng vì không muốn thấy Chu Lạc buồn, nên cậu mới khẽ nói racâu phủ định đó.

Chỉ là trước đây, Đại Đổng thường cố gắng tìmmọi cách để tránh xa các cô gái, không phải vì cố ý không muốn yêu, chỉlà vì cậu cảm thấy không có hứng thú, cũng không đủ tâm trí và sức lựcđể ứng phó với các cô gái với tính cách thất thường đó. Chưa từng đíchthân trải qua nhưng cũng từng được nghe nói, từng được chứng kiến. Từkhi đi học tới lúc đi làm, Đại Đổng đã gặp nhiều hình mẫu bạn trai ngoan ngoãn, luôn biết phục tùng bạn gái, những người đó đã bị lôi vào trongphạm vi đám đàn ông dịu dàng một cách chủ động hoặc bị động, bị thờigian dần dần gặm nhấm, hứng thú cũng dần dần mai một, đến phút cuốicùng, từ đầu đến chân đều bị người ta trói buộc hết lại.

Nghềnghiệp và sở thích của Đại Đổng đều rất đơn giản, phần lớn thời gian đều tập trung vào xưởng sửa xe và cơ sở thực nghiệm. Cậu không muốn đixuyên qua thành phố chỉ để đưa đón một người đi làm, không muốn bỏ thờigian đủ để ăn ba bữa cơm chỉ để đợi bạn gái trang điểm xong rồi cùng điăn một bữa cơm, càng không muốn tiêu tốn thời gian của cả một buổi tốivào quán bar hay sân khấu ca nhạc nào đó, khoảng thời gian ấy cậu có thể làm được không biết bao nhiêu việc có ích.

Đại Đổng cũng khôngmuốn bị người khác hạn chế mấy giờ ra khỏi cửa, mấy giờ về nhà, đôi khi, cậu hễ làm việc là quên luôn bản thân mình. Cậu cũng không muốn bị hạnchế rằng trong ví không được để quá hai trăm đồng, trước giờ cậu khôngtiêu xài hoang phí, nhưng cũng không muốn bị mất mặt vào những lúc cầnthiết. Cậu cảm thấy rất nhiều người đàn ông vốn rất cương trực, sau khikết hôn rồi lại trở nên lề mề nhu nhược.

Đương nhiên, cậu chưabao giờ công khai suy nghĩ này trước mọi người, mỗi người đều có quyềnlựa chọn cuộc sống của mình, những điều mà cậu có thể làm được chính làđể bản thân tránh xa phụ nữ, tránh xa phiền hà rắc rối.

Cho tới khi, cậu gặp được Chu Lạc.

Trong thế giới của Đại Đổng, sự xuất hiện của Chu Lạc không long lanh lắm,thậm chí còn có chút nhếch nhác nữa. Hai người va quệt xe, cô vừa bướctới đã giật phắt điện thoại của cậu, thực sự đã khiến cậu giật nảy cảngười. Đại Đổng không biết cách giao tiếp với phụ nữ, rất sợ gặp phảinhững người phụ nữ đanh đá ghê gớm, không cần biết tới lý lẽ. May mà côchỉ lầm tưởng rằng cậu đang gọi điện báo cảnh sát, chứ không phải làngười không hiểu lý lẽ. Cậu cảm nhận được vẻ kinh ngạc của cô khi nhìnthấy tướng mạo của mình, cũng đã sớm quen với kiểu kinh ngạc đó, khôngchỉ có một người từng nói với cậu rằng bộ quần áo bảo hộ lao động màuxanh ấy không xứng với cậu, nhưng cậu lại thích nó.

Ấn tượng đầutiên mà Chu Lạc lưu lại trong tâm trí cậu cũng không đến nỗi tồi. Côgiải quyết công việc một cách nhanh chóng dứt khoát, rất nhanh đã thỏathuận được cách thức giải quyết vấn đề với mình, đồng thời cậu cũng thấy vẻ chân thành của cô khi xin lỗi vì việc đâm xe đã mang lại phiền phứccho cậu, và cũng không ỷ thế mình là phái nữ mà giảm nhẹ hay trốn tráchnhiệm – trong khi bảo hiểm chiếc xe mới tinh của cô còn chưa có hiệu lực - sự dũng cảm và biết chịu trách nhiệm đó khiến Đại Đổng rất hứng thú.

Sau khi bồi thường sửa xe, cô còn lo cậu sẽ bị ông chủ la mắng, còn muốngiúp cậu giải thích, điều đó chứng tỏ rằng người phụ nữ này rất lươngthiện. Mà sau đó, nhìn điệu bộ ăn uống của cô, liền hiểu ngay nguyênnhân khiến tính khí của cô nóng nảy như vậy, hóa ra là do cô vừa đói vừa khát, thảo nào tâm trạng không được tốt.

Sở dĩ Đại Đổng quan sát cô kỹ lưỡng như vậy, bởi vì cậu cảm thấy cô gái này rất ấn tượng, độngtác khua chân múa tay của cô cũng không giống người bình thường, giậtđiện thoại của cậu không thấy thô lỗ, ăn nhanh uống nhanh cũng không tỏra nhếch nhác, ngay cả biểu hiện có ý đồ với cậu... cũng không khiếnngười khác ghét bỏ. Đế phút cuối cùng, cô dùng ánh mắt uy hiếp để tranhgiành vị trí ngồi ngay bên cạnh cậu với anh chàng đồng nghiệp thậm chícòn khiến cậu cảm thấy đáng yêu.

Đàn ông đều có tính hư vinh,trước đây thường không hề để ý tới những ánh mắt ngưỡng mộ, xem ra đóchỉ là vì chưa đúng người, đối với thiện cảm mà Chu Lạc mang lại, ĐạiĐổng lại có chút yêu thích và chờ đợi.

Trên người cô, có sự giỏigiang già dặn và bao dung của một người phụ nữ trưởng thành, nhưng côcũng có thể ngây người thất thần rồi nhanh chóng bước vào thế giới mộngtưởng của riêng mình như những cô gái trẻ. Điều đáng quý nhất đó là, côkhông giống rất nhiều người không rõ chân tướng, khoa chân múa tay chỉtrỏ với một người mang tư cách thợ sửa xe như cậu mà lại rất hào hứngtìm hiểu về cuộc sống của cậu. Khi cậu lịch sự hỏi lại, cô cũng thật thà nói rõ tuổi của mình – dù rằng cũng có chút không tự nguyện. Cậu khôngngờ cô lại lớn hơn mình một tuổi, bởi vì bản chất riêng kết hợp giữa con gái và phụ nữ của Chu Lạc cùng khuôn mặt trẻ trung của cô đều khiếnngười ta không thể đoán được độ tuổi thật. Cứ cho là cậu ít tiếp xúc với phụ nữ, nhưng Đại Đổng cũng biết rằng hỏi tuổi của họ là một việc không lịch sự, thực ra ý cậu vốn không định hỏi như vậy, thế là cậu lập tứcxin lỗi, không ngờ, cô lại cảm thấy vui mừng vì câu xin lỗi đơn giản đócủa cậu.

Trong quá trình tiếp xúc sau này, Đại Đổng càng ngàycàng phát hiện ra sự khác biệt của Chu Lạc, cảm giác lớn nhất đó là côluôn rất khoan dung với mọi người nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc với bảnthân, điều này đã lật ngược ấn tượng của cậu về các cô gái.

Xétvề tổng thể, cô rất tích cực, tràn đầy sức sống, chính vì vậy, đôi khibiểu hiện mệt mỏi và phiền muộn của cô lại khiến người ta cảm thấy không nỡ nhẫn tâm. Hôm đó, một phút mềm lòng đã khiến cậu hủy bỏ cuộc hẹntrong ngành đặt từ trước, nhận lời trò chuyện với cô – đây là việc chưatừng có từ trước tới nay, trong những ngày tháng trước đó của cậu, côngviệc luôn luôn được đặt lên hàng đầu.

Chỉ là, bộ dạng tiều tụycủa cô cùng ánh mắt bịn rịn lưu luyến khiến cậu cảm thấy nếu bỏ mặc cômột mình thì thật tàn nhẫn. Sự rầu rĩ và ưu tư của cô khiến cậu có ýđịnh muốn dỗ cho cô vui vẻ, sự tin tưởng và hiếu kỳ của cô khiến ĐạiĐổng lần đầu tiên bình thản kể về tuổi thơ của mình cho người ngoàinghe. Sau đó, thấy tâm trạng của cô đã trở nên tốt hơn, cậu lại cảm thấy vô cùng thoải mái và vui sướng.

Chu Lạc bản tính lương thiện,ngoại hình xinh đẹp, đồng thời xem ra cũng là một cô gái thành đạt trong sự nghiệp, nhưng cô lại tốn công sức để lấy lòng mình. Đúng vậy, thithoảng cậu có thể nhận thấy gương mặt cô ửng hồng và nói chuyện dè dặt,cẩn trọng. Cậu biết, điều đó có nghĩa là gì. Mà Chu Lạc – cô gái đã làmtất cả những việc đó, vẫn nghĩ rằng cậu chỉ là một thợ sửa xe.

Trước đây, trong số những khách hàng đến xưởng sửa xe, cũng có các cô gái trẻ thể hiện tình cảm với cậu, nhưng tất cả bọn họ đều lựa chọn cách thứcche giấu. Thậm chí còn hỏi cậu một cách bóng gió có cần giúp đỡ gìkhông, kiểu như học bổ túc hoặc đổi công việc khác gì đó, sau khi bị từchối còn có người lộ rõ vẻ thương xót, tỏ ý đồng tình thương cảm nữa.Tuy nhiên cũng có người vẫn không nỡ bỏ mà lại đến tìm cậu, nhưng đềucùng một thái độ cố làm ra vẻ gò bó trong tư cách đứng từ trên cao nhìnxuống, dường như đến một nơi đầy dầu mỡ như xưởng sửa xe này sẽ làm tổnhại tới thân phận của họ vậy. Sau đó, rồi lại sau đó, cậu đều cố ý tránh mặt, để họ không tìm gặp nữa.

Chu Lạc lại không giống như vậy,cô lịch sự xinh đẹp, lại là kiến trúc sư thiết kế công nghiệp, hơn nữarõ ràng là một người rất thành công trong sự nghiệp. Cô còn biết hướngđúng vào tình trạng của cậu, lựa chọn chủ đề chung một cách phù hợp,nhưng tuyệt đối không lên mặt bắt nạt người khác, luôn đối xử một cáchbình đẳng. Thậm chí còn giữ thái độ coi mình thấp hơn cậu để nói chuyện, những người nói chuyện với Đại Đổng bằng thái độ đó không ít, nhưngtình huống này xảy ra giữa một người của tầng lớp trí thức và một ngườimang danh nghĩa thợ sửa xe như Đại Đổng thì vẫn là lần đầu tiên.

Hai người đã trò chuyện rất vui vẻ, cô chăm chú lắng nghe cậu kể về tuổithơ của mình, về những người trong gia đình mình, luôn tỏ ra rất hiếu kỳ về tất cả những chuyện đó, thậm chí luôn hướng về điều đó. Nghe cậu nói hồi nhỏ, nhà rất nghèo nên đã học vượt cấp, cô không thông cảm, khôngcoi khinh mà lại ngưỡng mộ, ngưỡng mộ một cách chân thành. Có thể là docô được sinh ra trong một gia đình khá giả nhưng luôn đơn độc, nhưngkhông phải đứa trẻ nào trong một gia đình như thế cũng đều có thái độ và chí khí như vậy.

Có lẽ, những thứ mà phụ nữ mang lại, không chỉlà phiền phức, hoặc giả không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng đềuphiền phức cả, cách nghĩ trước đây của Đại Đổng bắt đầu bị lung lay.

Sau đó có một khoảng thời gian không gặp lại Chu Lạc, Đại Đổng biết cô rấtbận, cậu cũng rất bận, nhưng đôi khi rảnh rỗi trong những lúc bận rộnấy, lại cảm thấy có chút gì đó vô vị. Trong cuộc sống bận rộn của ĐạiĐổng, đây là lần đầu tiên người bạn mới có tên là “Vô vị” lộ diện. Vừahay gặp đúng dịp câu lạc bộ tổ chức hoạt động leo núi, trong lòng cậukhẽ xao động. Quyết tâm mời Chu Lạc vậy, cũng coi như bản thân mình chủđộng một lần, đồng thời thấy cuộc sống của cô bận rộn như vậy, cũng cầnthi thoảng thư giãn một chút.

Quả nhiên, cô rất vui vẻ nhận lời,Đại Đổng thậm chí còn có thể tưởng tượng ra nụ cười của cô: Cặp lông mày thường này hay hơi nhướng lên đương nhiên sẽ cong xuống, khóe môi nhếch lên lộ rõ hàm răng trắng ngần, chưa biết chừng khuôn mặt còn đỏ ửng lên nữa, cậu bắt đầu chờ đợi cuộc gặp mặt.

Không ngờ sự chờ đợi đórất nhanh chóng trở thành hiện thực. Khi đã hơi muộn một chút, cô nhắntin cho cậu, hỏi đã ăn tối chưa. Nghe tiếng đàn bà là hiểu rõ nhã ý, Đại Đổng lập tức nhận lời cô, lúc này, cậu không để ý tới việc phải đi cảnửa thành phố, đồng thời lại còn trong tình trạng đã ăn tối rồi.

Cậu không cho rằng bạn của Chu Lạc sẽ mời họ ăn ở những quán nhỏ trên vỉahè, lập tức về chỗ ở thay quần ào. Đến khi gặp mặt mới phát hiện ngườibạn mà Chu Lạc nói mời họ ăn cơm đó, lại là một người như Diệp Minh Lỗi.

Rốt cuộc, cùng là động vật giống đực, Đại Đổng dần dần phát hiện ra DiệpMinh Lỗi không hề để tâm tới cô bạn gái ngay bên cạnh, mà tâm tư và ánhmắt của đối phương đều dồn cả vào Chu Lạc. Còn Chu Lạc thì ngược lại,hoàn toàn không hề để ý, thậm chí còn có ý bài xích đối với Diệp MinhLỗi, luôn vận dụng những kỹ xảo trong giao tiếp xã hội để bình thản đốiphó với anh.

Người quen ngồi ở vị trí cao, quen với việc ra lệnhcho người khác thường mang lại cho đối phương một cảm giác áp bức, DiệpMinh Lỗi chính là kiểu người như vậy. Huống hồ hôm nay Diệp Minh Lỗi lại là chủ, còn cậu là khách, hơn nữa Diệp Minh Lỗi lại cố tình tạo dựngcảm giác áp bức tranh giành thế lưc, Đại Đổng mặc dù không sợ anh, nhưng cũng luôn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng trên người Chu Lạc lại có một cảm giác xa cách rất tự nhiên. Nếu cô không muốn thân thiết vớicậu, thì dù miệng lưỡi cậu có khéo léo thế nào, có nhiệt tình thế nào,đều rõ ràng chỉ nhận được sự coi thường, cô vẫn chỉ yên lặng ngồi đấy.Rất may, sự xa cách đó của cô lại không hề xảy đến với Đại Đổng, một lần cũng không có.

Diệp Minh Lỗi rõ ràng là không may mắn bằng cậu,Đại Đổng thấy anh bị bẽ mặt trước một Chu Lạc rất rắn rỏi, trong lòngthầm cảm thấy sảng khoái, cảm giác bị ức chế trước khí thế chèn ép củaDiệp Minh Lỗi ngay từ phút đầu tiên gặp mặt đã dần dần hồi phục lại sựtự tin vốn có.

Đại Đổng biết, đạo lý của mối quan hệ xã giaothường được quý trọng bởi sự chân thành. Cậu không thể giấu Chu Lạc mãiđược, vậy là cậu nhờ những câu hỏi của Diệp Minh Lỗi để nói cho cô nghe, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị oán trách, đợi đến khi chỉ cònlại hai người, cậu sẽ xin lỗi cô. Đại Đổng tin rằng, với bản tính biếtkiềm chế của Chu Lạc, cô sẽ không cằn nhằn mãi không thôi, và trước đócậu thực sự cũng không cố ý giấu cô.

Nhưng cuối cùng, Đại Đổngđánh giá thấp Chu Lạc, cô lại xin lỗi cậu trước, nguyên nhân là vì đãkhông nói rõ hoàn cảnh buổi tối hôm đó cho cậu.

Đại Đổng đã vô cùng kinh ngạc, cũng rất đau lòng, nếu như với bất cứ người nào cô cũng khoan dung như vậy.

Có thể, sự khoan dung này chỉ hướng về một mình cậu, Đại Đổng không biết liệu có phải mình đang tự đa tình hay không.

Sau đó, Chu Lạc khen cậu đẹp trai, sau đó, Chu Lạc thổ lộ tình cảm, ĐạiĐổng hiểu rõ đây không phải là do cậu tự đa tình, mặc dù chưa chuẩn bịtâm lý tốt để yêu đương và kêt hôn, nhưng cũng chẳng còn kịp nữa rồi.Cậu không nhẫn tâm nhìn bộ dạng xấu hổ đến nỗi không có lỗ nào mà chuixuống của cô, thuận theo tình thế mà kéo cô lại.

Buổi tối khi vềnhà, Đại Đổng cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể ngủ được, sau khi suy nghĩ một cách nghiêm túc liền quyết định, cho bản thân thêm một cơ hội, cậu vẫn sẽ làm như vậy, cậu sẽ không từ chối Chu Lạc.

Nếu Chu Lạc yêu cầu trở thành một người bạn bình thường, cậu sẽ rất vui vẻđồng ý. Nếu Chu Lạc cương quyết đòi trở thành người yêu, nếu cũng khôngmuốn làm bạn, thì suy nghĩ về chuyện được mất, cậu sẽ vẫn đồng ý, bởi vì Đại Đổng không muốn sau này không được gặp cô nữa, cậu thích cô rồi.

Vì sự yêu thích này, Đại Đổng quyết định bắt đầu thử nghiệm. Cậu khôngbiết phải cư xử với con gái thế nào, cảm thấy bọn họ là đối tượng cầnphải được chăm sóc. Nhưng Chu Lạc đôi khi lại biểu hiện rõ rệt là mộtngười rất cá tính và có chính kiến, khiến cậu không dám mạo muội canthiệp quá nhiều. Nhưng có nhiều khi, cô cũng thể hiện sự đơn thuần và mơ hồ trước mặt cậu, lại khiến Đại Đổng không kiềm chế được định đoạt thay cô.

Cũng giống như việc leo núi ngày hôm nay, cậu rõ ràng nhậnthấy cô mệt mỏi lắm rồi, muốn khuyên Chu Lạc nghỉ ngơi, hay dù khôngnghỉ thì cũng không nên đi quá vội như vậy, nhưng cô luôn tỏ ra mạnh mẽkhiến Đại Đổng chẳng dám can thiệp nhiều. Nhưng sau đó, khi thấy cô thực sự đã mệt mà vẫn không kêu ca một tiếng, cậu đành phải nói mình mệt,yêu cầu giảm tốc độ lại một chút. Tiếp đó cậu liền nhìn thấy sự thoảimái trong đáy mắt cô, trong lòng dần dần hiểu ra, có lẽ khi tiếp xúc với bạn gái, lời nói dối lương thiện thật cần thiết.

Sau đó nữa, côlại giở trò ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng khi nói với cậu rằng hãy đitrước đi, sự lưu luyến trong đáy mắt cô khiến Đại Đổng lập tức hiểu rõ,hóa ra lúc trước Chu Lạc đi nhanh như vậy không phải vì tính hiếu thắng, mà là muốn được cùng đi với mình! Nhất thời Đại Đổng không thể nói rađược cảm xúc trong lòng, cảm giác được người khác dựa dẫm và lưu luyến,lại ngọt ngào đến vậy, trong dư vị ngọt ngào đó còn có chút chua xót,cảm giác chua xót ấm ức trong lòng.

Bàn tay của Chu Lạc mười ngón thon dài, mềm mại, cảm giác hơi lạnh khi chạm phải, da tay trơn mịn như lụa, nắm bàn tay đó trong tay quả thực không phải là một việc khổ sai,Đại Đổng rất vui vì điều đó. Khi đến đỉnh, Chu Lạc rút tay về, cậu lạicó chút lưu luyến, bỗng phát hiện bàn tay của mình lành lạnh, hóa ra ởđó có rất nhiều mồ hôi, chỉ là không biết đầy là mồ hôi của cô hay củaĐại Đổng cậu mà thôi.

Trong phút chốc hai người đều có phần bốirối, vừa hay có người gọi bọn họ, “Một nửa đoàn đã lên tới đỉnh núi, Đại Đổng, hôm nay phong độ kém thế”. Một người đàn ông trung tuổi, đeo cặpkính trên mặt trêu đùa cậu, “Xem ra cửa ải mỹ nhân là nấm mồ của anhhùng, lần này vị trí đầu tiên đã nhường cho người khác rồi”.

ChuLạc vốn đã không tự nhiên, nghe được những lời đó, hai má lại càng ửngđỏ, lúng túng không biết phải nói gì, cô nhìn Đại Đổng, cậu mỉm cười anủi cô, trả lời người đó: “Sao lại nói nhường là nhường được, lâu rồi emkhông tham gia hoạt động, phong độ vốn đã không tốt rồi. Anh nói thế màngười lên đầu tiên nghe thấy được, chẳng phải sẽ gây mâu thuẫn sao?”.

Người đó tự biết mình đã lỡ lời, cười khà khà rồi không nói gì nữa. Lúc đólại có người gọi họ tới ký tên trên lá cờ của câu lạc bộ để chứng minhđã leo lên tới đỉnh núi.

Chu Lạc phi ngay tới đó chẳng khác gìđang chạy trốn, ký tên của mình bằng nét chữ như mây trôi nước chảy, sau đó đưa bút cho người tiếp theo là Đại Đổng, không ngờ cậu cầm cây búttrong tay hồi lâu nhưng vẫn không hề động đậy. Đợi đến khi Chu Lạc ngẩng đầu lên, bỗng nói với cô: “Hay là em ký giúp anh nhé”.

Chu Lạclại nghĩ rằng cậu không muốn để người khác biết rõ tên tuổi của mình,liền cười nói: “Anh có thể ký bằng tên Đại Đổng mà”. Dù sao gần như cảcâu lạc bộ đều không gọi cậu bằng tên họ đầy đủ.

Đại Đổng liếcnhìn cô một cái, lại do dự một lát rồi mới cầm bút viết tên mình vàokhoảng trống trên lá cờ. Ngay sau đó, Chu Lạc mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao cậu lại do dự.

Không có nguyên nhân gì khác, quả thực là dochữ của Đại Đổng quá xấu, mà không phải xấu theo kiểu bình thường đặcbiệt là khi đem so sánh với chữ của Chu Lạc. Chu Lạc từ khi lên ba tuổiđã băt đầu luyện chữ, dù là thư pháp viết bằng bút lông hay bút máy, côđều là một cây bút xuất chúng, khi đem so với mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹokhông có bố cục của cậu, rõ ràng khác nhau một trời một vực.

Haha ha ha, Chu Lạc bật cười trong bụng, hóa ra anh chàng đẹp trai ĐạiĐổng lại cũng có điểm yếu kiểu như vậy. Liếc thấy cảm giác thất bại trên mặt cậu, trong chốc lát cô lại cảm thấy nở mày nở mặt. Tuy nhiên, trước điệu bộ rầu rĩ của Đại Đổng cô không dám thể hiện cảm xúc ra ngoài, vẫn phải làm như thể không có chuyện gì xảy ra.

Đại Đổng lại liếcnhìn cô, sắc mặt thản nhiên nói: “Muốn cười thì cứ cười đi, kiềm chếtrong lòng sẽ không tốt đâu”. Nói xong, chưa kịp đợi Chu Lạc phản ứnglại, bản thân cậu đã bật cười. Chu Lạc cuối cùng cũng không chịu được,hai người ôm bụng khom người cười sảng khoái, gần như cười chảy cả nướcmắt.

Từ đó, bầu không khí gượng gạo đã hoàn toàn tan biến.

“Cái này cũng là nguyên nhân lịch sử của nó đấy, hồi nhỏ, vì muốn tiện lợi,khi học chữ, anh dùng búi bi để viết. Em biết đấy, dùng bút bi viết chữsẽ rất xấu, lâu dần rồi cứ quen theo thói quen như vậy.” Đại Đổng cảmthấy không cam tâm, nghiêm túc giải thích.

“Đúng vậy, đúng vậy,bút bi đúng là hại người ta không ít, đã hại người ta không ít.” Chu Lạc lắc đầu lắc cổ phụ họa theo, nói xong lại không kiềm chế được, bật cười khanh khách.

Đại Đổng thấy hai má cô cười thành hai khối tròntròn, lại được gió núi thổi tới làm đỏ hồng lên, trông như hai quả táo,vô cùng đáng yêu, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại đưa tay ra véo mộtcái. Ừm, không tồi, mềm mại mịn màng, cảm giác còn thích hơn cả khi chạm vào tay cô!

Chu Lạc hoàn toàn không ngờ Đại Đổng có thể bất ngờgiơ móng vuốt của Lộc Sơn[5] ra như vậy, trong chốc lát sững cả ngườilại, đợi đến khi kịp phản ứng, Đại Đổng đã tươi cười tránh xa, “Ha ha,ai bảo em cười anh cơ!”. Biểu hiện lại giống như trẻ con trong trườngmẫu giáo, sau khi giật tóc của bạn gái đứng hàng trên lại đương dương tự đắc.

[5] Móng vuốt của Lộc Sơn: Một điển cố của Trung Quốc.Dương Quý Phi nhận An Lộc Sơn làm con nuôi để có thể dễ dàng dan díu đilại chơi đùa. Một hôm An Lộc Sơn để lại trên cặp nhũ phong của Quý phihai vết xước do tay cào, Quý phi sợ Huyền Tông phát hiện, nên mới làmcái yếm bằng gấm che trước ngực.

Chu Lạc trong phút chốc như hóa đá, sau đó dở khóc dở cười, cái anh chàng Đại Đổng này!

Lần leo núi này, không còn nghi ngờ nữa đã kéo gần khoảng cách giữa haingười. Đặc biệt là đối với Chu Lạc, Đại Đổng không còn giống như bóngtrăng trong nước, không còn giống như thần tiên trên mây nữa, cậu bỗngtrở nên gần gũi đáng yêu, chân thực có thể chạm tới được. Cô không còn e dè giữ kẽ khi nói chuyện, thăm dò theo kiểu mò mò mẫm mẫm nữa, bắt đầunói chuyện với cậu một cách thoải mái, sau đó phát hiện ra những chuyệnhồi nhỏ mà Đại Đổng đã kể cho cô nghe, tuyệt đối không phải là bịa đặt,ngay cả hiện tại cậu cũng có đặc tính bướng bỉnh phá phách.

Pháthiện ra điều này, ngược lại, Chu Lạc càng thản nhiên, sự năng động hoạtbát thường ngày cũng đã quay trở lại. Hai người rôm rả trò chuyện, trong con mắt của những người cùng đoàn, họ đương nhiên là một cặp tình nhânnhỏ bé vui vẻ rồi.

Cùng nhau đi ăn tối, Đại Đổng lái xe theo saucô, cho đến khi cô về tới tận nhà, cậu mới quay đầu xe ra về. Chu Lạckhóa xe, miệng ngân nga một khúc hát nào đó rồi bước vào trong nhà, bắtgặp dì Mai đang mặc bộ đồ ở nhà ngồi trong phòng khách uống trà, mỉmcười chạy lại chào hỏi.

Dì Mai ra hiệu cho cô ngồi xuống, trongmắt dì cũng đang có ý cười, “Lần này chắc chắn là yêu rồi phải không,còn không khai thật ra mau”.

Chu Lạc trong lòng cảm thấy vô cùngngọt ngào, nhưng bị dì ấy hỏi như vậy, lại có chút xấu hổ, pha trò cười: “Chữ bát vẫn còn thiếu một nửa[6]”.

[6] Chữ bát (八),ý chỉ chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.

Dì Mai lắc đầu, “Còn muốn giấu dì nữa, tuy nhiên, cháu giấu dì cũng khôngsao, chuyện đi châu Phi phải làm thế nào, lẽ nào cháu vẫn muốn đi tới đó nửa năm?”.

Trong giây lát, Chu Lạc không thể cười được nữa rồi.Đúng vậy, còn hai tuần nữa là phải đi khảo sát, nếu trúng thầu, cô phảiđảm nhiệm chức kiến trúc sư trưởng, vậy thì cho dù thế nào cũng phải ởtại hiện trường một khoảng thời gian. Nghĩ tới Đại Đổng, thật sự là rấtlưu luyến.

“Haizz, vẫn sớm mà, tháng sau cháu chỉ đi khảo sátthôi, công trình ít nhất phải sang năm mới thật sự bắt đầu, chuyện củanăm sau, đến lúc đó hãy nói vậy!”

Sáng thứ Hai, khi đi làm, trênđường bước vào văn phòng của mình, Chu Lạc cảm thấy có điều gì đó kháclạ. Các đồng nghiệp trong phòng vẫn chào hỏi cô như thường ngày, biểuhiện mờ ám và ánh mắt hấp háy lại vô cùng đáng ngờ.

Không thểtrùng hợp như vậy chứ, lẽ nào chuyến đi chơi cuối tuần của mình và ĐạiĐổng đã có người nhìn thấy? Chu Lạc không kìm nén được, thầm dò đoántrong lòng.

Đợi đến khi vào tới văn phòng, vừa liếc mắt nhìn mộtcái, cô đã hiểu ngay mọi chuyện. Hóa ra, trên chỗ ngồi của cô có một bóhoa tươi khổng lồ, rực rỡ diễm lệ, hương thơm ngào ngạt. Kỹ sư Trần Công – người đồng sở hữu văn phòng chủ nhiệm cùng cô đứng dậy chào đón cô,hai mắt kính lấp lánh ánh sáng như đáy của chai rượu, trên đó lại ghi rõ mấy chữ: Buôn dưa lê.

Nhịp tim của Chu Lạc mỗi lúc một nhanh,ngờ rằng đó là hoa của Đại Đổng tặng mình, nhưng lật đi lật lại vẫnkhông tìm thấy tấm thiệp nào gắn ở đó. Nhìn bó hoa to đó, hoa hồng, hoabách hợp đầy đủ cả, hoa đỏ lá xanh đan xen lẫn nhau, trong thâm tâm côkhông muốn thừa nhận đây là cách của Đại Đổng.

Còn chưa kịp gọiđiện thoại để xác nhận, lại có một thông tin mới được truyền tới, hóa ra ở phòng làm việc bên cạnh, tiểu đồ đệ Đồng Đan cũng nhận được một bóhoa tươi, chỉ cần nhìn cũng biết bó hoa đó được mua ở cùng một cửa hàngvới bó hoa của cô, chỉ có điều bó hoa của cô ấy còn to hơn, rực rỡ hơn.

Người đồng thời quen biết cả cô và Đồng Đan, Chu Lạc lập tức nghĩ ngay tớiDiệp Minh Lỗi. Nhưng, lẽ nào một đại thiếu gia phong lưu phóng khoánglại dùng cách tặng hoa để theo đuổi bạn gái?

Chu Lạc sauy nghĩ một lát, cô gọi điện thoại nội bộ tìm gặp Đồng Đan trước, “Ai tặng hoa cho em thế?”.

“Haizz, không biết nữa, người này cũng thật tầm thường, hồng đỏ, hồng trắng,hồng phấn, tất cả đều là hoa hồng, đủ để ngắt ra ngâm vào bồn tắm. Đángtiếc là trong khu nhà tập thể của mình không thể tắm bồn được, chỉ cóthể dùng để ngâm chân thôi.” Giọng nói uể oải của Đồng Đan vọng lại từtrong ống nghe, buổi sáng sớm của ngày thứ Hai, những người trẻ tuổiluôn luôn ngủ thiếu giấc, hơn nữa việc nhận được hoa tươi đối với cô ấycũng không phải là chuyện mới lạ.

Với Đồng Đan thì không mới lạ,cũng chẳng để ý tới chuyện đó, nhưng đối với Chu Lạc, ngoài việc nhậngiải thưởng và được nhận biểu dương ra, cô chưa từng được nhận hoa dongười khác giới tặng. Dù đó là một bó hoa tầm thường như thế nào, côcũng muốn điều tra thật rõ ràng.

Biết đâu đấy thật sự là bó hoado Đại Đổng tặng cô thì sao, cậu chưa từng theo đuổi bạn gái, đươngnhiên là không biết chọn hoa. Chu Lạc đưa mắt ngắm lại bó hoa, cảm thấythực ra nó cũng đáng yêu, ít nhất thì màu sắc rất phong phú.

Chuông kêu rất lâu, Đại Đổng mới nghe điện thoại, giọng điệu vô cùng khẩntrương, rõ ràng là đang bận việc gì đó. Chu Lạc không dám làm phiềnnhiều, vội vàng hỏi thẳng vào vấn đề, “Đại Đổng, sáng sớm hôm nay anhtặng hoa cho em à?”.

Đầu dây bên Đại Đổng yên lặng một chút, nói: “Em thích hoa gì, ngày mai anh sẽ tặng em, được không?”.

Vậy là bó hoa đó không phải của Đại Đổng rồi, Chu Lạc cảm thấy thất vọng,lại sợ cậu hiểu nhầm, vội nói: “Chắc là của một khách hàng nào đó rồi,không sao, anh làm việc tiếp đi nhé. Hì hì, thích hoa gì, lần sau em sẽcho anh biết”.

Chắc không thể nào là hoa của Diệp Minh Lỗi chứ,nếu vậy thì quá xúi quẩy rồi. Ăn cơm đã mời cả cô và Đồng Đan, lẽ nàotặng hoa cũng tặng luôn cả hai người cùng một lúc? Anh ta muốn làm gìvậy, một mũi tên ngắm trúng hai đích ư?

Suy đi tính lại một hồi, Chu Lạc vẫn quyết định xác nhận lại một chút.

“A lô?” Xem ra thứ Hai đầu tuần, mọi người đều rất bận rộn, Diệp Minh Lỗicũng phải rất lâu sau khi điện thoại đổ chuông, tới lúc cô định cúp máymới nghe máy.

“À ờ, anh đang bận phải không?” Nói chuyện với Diệp Minh Lỗi, không thể tùy tiện như đối với Đại Đổng được. Không biết tạisao, Chu Lạc lại có cảm giác chột dạ, như thể có gì đó có lỗi với anhvậy.

“Sao thế, lẽ nào cô lại muốn hẹn hò với tôi?” Ngữ khí của Diệp Minh Lỗi có chút châm biếm.

“Ha ha.” Chu Lạc cười trừ hai tiếng, tuần trước đã ăn không của người tamột bữa, mời lại là chuyện đương nhiên rồi. Tuy nhiên cô lại càng thiênvề xu hướng chối nợ, vậy là vội vàng lấp liếm cho qua, “Người muốn mờitổng giám đốc Diệp ăn cơm nhiều quá rồi, tôi sợ không đủ tư cách ấy chứ. À, anh và Đồng Đan cuối tuần đi chơi có vui không?”.

Đầu dâyđiện thoại bên kia trở nên im lặng, Chu Lạc bắt đầu nghi ngờ rằng mìnhđã nói sai, nhưng ngoài vấn đề đó ra, cô nhất thời thực sự không tìmthấy cớ gì để mở đầu vấn đề, vậy là liền vội vàng thêm vào một câu, “Tôi không có ý gì khác, chỉ là hỏi thăm một chút thôi”.

“Cô khôngcảm thấy rằng hỏi đồ đệ của cô sẽ tiện hơn sao? Nói đi, có việc gì vậy.” Đối phương rõ ràng tâm trạng đang không tốt lắm, không có hứng thú vòng vo đưa đẩy.

Trong đầu Chu Lạc thầm tự tát vào mặt mình, sao côlại ngốc nghếch như vậy chứ! Lẽ nào lời đồn đại rằng những người phụ nữkhi yêu đều trở nên ngốc nghếch hết, đúng là sự thật?

“Thực racũng không có chuyện gì, Đồng Đan mặc dù là đồ đệ của tôi, chẳng quacũng chỉ là đồng nghiệp, tuổi tác chênh lệch lại không nhiều, chuyện của cô ấy tôi cũng không tiện can thiệp. Vì vậy, nếu anh muốn theo đuổiĐồng Đan, tôi có thể sẽ chẳng giúp ích được gì.” Đồng Đan đã mê hoặckhông biết bao chàng trai, rất nhiều người cùng trong đơn vị đều muốnthông qua cô để tiếp cận cô ấy, cô đều dùng lý do đó để từ chối ngườita. Nếu đúng là hoa do Diệp Minh Lỗi tặng, cùng lúc tặng cho cả haingười chỉ có thể là có dụng ý đó, còn nếu như hoa không phải do anhtặng, cô tỏ rõ thái độ trước cũng tốt hơn.

“Chu Lạc, cô cũng quáđề cao bản thân đấy, tôi cầu xin cô giúp tôi theo đuổi cô ấy bao giờchứ?” Giọng nói của Diệp Minh Lỗi như đến từ mùa đông lạnh lẽo, khiếnChu Lạc bị đông cứng tới nỗi toàn thân nổi da gà, cô lập tức tin rằng đó không phải là hoa do anh tặng.

Đồng thời, điều còn tồi tệ hơn đó là, Diệp Minh Lỗi có thể bị cô chọc tức rồi, cũng phải thôi, anh là đại thiếu gia chứ không phải là mấy chàng trai nhỏ mọn trong viện này. Việc theo đuổi bạn gái đâu cần phải có sự giúp đỡ của người khác, đầu óc của cô gỉ ngoét rồi mới tìm ra lý do như vậy.

“Xin lỗi, có lẽ tôi nghĩ nhiều rồi, anh làm việc tiếp đi, tôi cũng đang có chút việc.” Chu Lạc vội vàng nói.

“Cô dám cúp điện thoại của tôi thử xem!” Giọng điệu của Diệp Minh Lỗi vẫngiữ độ ấm áp như ban nãy, đồng thời thêm vào đó chút gia vị mang tên gọi là uy hiếp.

“Vậy anh còn có chuyện gì không?” Chu Lạc lén làm bộ mặt đau khổ, hôm nay cô đã làm chuyện gì vậy, trêu chọc ai không trêu,lại trêu ngay vào cái anh chàng này!

“Ngày mai tôi phải tham giamột bữa tiệc rất quan trọng, cô phải đi cùng tôi, còn có nhiệm vụ cho cô đấy, ngày mai gặp mặt sẽ nói.” Độ ấm áp có chiều hướng tăng lên, nhưng ở dạng giọng điệu mệnh lệnh, không cho phép nghi ngờ.

Dựa vào cáigì chứ! Nếu là trước đây, Chu Lạc nhất định hét toáng lên rồi. Đừng nóirằng cô rất bận rộn, cho dù có rảnh rỗi, chẳng phải là cần đi cùng vớiĐại Đổng hay sao? Anh là cái thá gì! Nhưng hôm nay, đã đắc tội với người ta trước, lời nói chống đối luôn khó mà mở miệng được, chính vì chútyếu thế đó đã khiến đối phương chiếm được ưu thế rồi.

“Coi nhưtôi cầu xin cô, được không? Tham gia sẽ có thù lao.” Diệp Minh Lỗi bỗngnhiên lại mềm giọng hẳn xuống, hơn nữa còn tỏ vẻ rất chân tình.

Chu Lạc đã hoàn toàn thua trận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.