Phan Lan cười hì hì, đưa tay vỗ vào vai cậu, “Cái này gọi là bây giờ có rượu bây giờ say, anh hai, anh lại thiếu mất một thú vui đấy”.
PhanĐông cứ một ly rượu một miếng thịt, cười hì hì nói: “Nếu cậu ấy cũnguống rượu, thì còn ai lái xe vận chuyển chúng ta về? Ai nấu mỳ cho chúng ta ăn?”.
Thì ra, vai trò của Đại Đổng trong ba người bọn họ, chính là tài xế kiêm đầu bếp.
Đồng thời Chu Lạc cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô lại có xu thế đắmchìm trong thế trận đã bày sẵn, vì bản thân mình, cũng vì Đại Đổng, côcần phải nói chút gì đó.
“Hai người thật hạnh phúc, uống xongrượu còn có người phục vụ. Trước đây tôi vốn không thích ăn mỳ, sau khitới Bắc Kinh mới phát hiện ra mỳ của phương bắc ngon hơn mỳ ở phương nam nhiều. Đặc biệt là sau khi uống rượu xong được ăn một bát mỳ nóng hổi,thật là tuyệt biết bao!” Khi nói, ánh mắt liếc sang nhìn Đại Đổng đangngồi bên cạnh, biểu hiện ra vẻ rất mong chờ.
Phan Đông đập bàn,nói chen vào, “Môi giới người cùng chí hướng nhé! Muốn ăn mỳ thì khôngcó vấn đề gì, trong thiên hạ muốn ăn mỳ thì phải tới Trung Quốc, trongTrung Quốc muốn ăn mỳ thì phải tới Sơn Tây, hôm nào đưa cô về quê chúngtôi, mỳ ở đó còn chính tông hơn mỳ ở Bắc Kinh nhiều”.
Đây là câunói dài đầu tiên của Phan Đông trong buổi tối hôm nay, lời vừa thốt rakhỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt sắc như dao của hai cô gái truy sát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957417/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.