[1]Liễu rủ hoa cười: Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thủy tận nghi vôlộ, liễu ám họa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thủy tận ngờ hết lối,liểu rủ hoa cười lại gặp làng. Ý chỉ trong hoàn cảnh khốn khó tìm đượclối thoát.
“Về nhà?” Chu Lạc giãy giụa nhưng bàn tay vẫn khôngthoát ra được, “Còn em Lan của anh thì sao?”. Nói xong mới thấy miệnglưỡi của mình sao mà cay nghiệt, sao càng ngày càng giống các bà cô chua ngoa đanh đá như vậy, sự điềm đạm của cô, khí chất của cô đâu hết cảrồi?
Đại Đổng ngập ngừng, “Anh đã nhờ Diệp Minh Lỗi chăm sóc cho cô ấy rồi”.
Chu Lạc đứng sững lại, kinh ngạc đến quên cả tức giận, “Họ quen nhau ư?”
Thấy cô nguôi giận, Đại Đổng thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sau đó lại cảm thấy có chút lo lắng: “Hình như là không quen”.
Nỗi bực tức của Chu Lạc đối với Phan Lan cũng giảm đi không ít, ngược lạicòn có thêm chút thương cảm, cô đắn đo, “Ừm, Phan Lan rất xinh đẹp, anhyên tâm được sao”.
Đại Đổng nhìn cô, “Con người Diệp Minh Lỗi tuy có chút phong lưu, đa tình, nhưng không phải hạng hạ lưu”. Thấy Chu Lạc gật đầu vẻ đồng ý, lại vội vàng nói: “Tuy nhiên, anh ta chắc vẫn rấtphong lưu”.
Chu Lạc trợn mắt nhìn cậu, “Rốt cuộc anh định nói gi vậy hả?”
Đại Đổng thật sự rất khó biểu đạt những điều cậu đang nghĩ. Cậu cho rằngnhân cách của Diệp Minh Lỗi không tồi, nhưng lại không muốn khen ngợitình địch ngay trước mặt Chu Lạc, nhưng nếu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957381/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.