Sau khi hết giờ làm việc, với tâm trạng ngổn ngang, Chu Lạc tìm đến bệnhviện theo địa chỉ mà Đại Đổng đã đưa cho, vốn dĩ có chút thấp thỏm,nhưng khi nhìn thấy chỉ có một mình Đại Đổng trong phòng bệnh, tâm trạng của cô bỗng tốt hơn rất nhiều.
Thấy cô xuất hiện trước cửa phòng bệnh, hai mắt vốn thất thần của Đại Đổng bỗng sáng bừng, lại cảm nhậnđược tâm trạng vui vẻ của cô, đôi lông mày đang nhíu chặt cũng giãn dầnra.
Nhận lấy giỏ hoa quả trong tay Chu Lạc, dẫn cô đến trước giường bệnh, cậu trịnh trọng giới thiệu: “Đây là mẹ anh”.
Nằm trên giường bệnh là một phụ nữ gầy yếu, đôi mắt to, tròng mắt sâu, dadẻ vàng vọt, những nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt chứng tỏ thời gian đãkhông ưu ái bà, nhưng có một điều kỳ là, dù đang nhắm nghiền hai mắt nằm trên giường bệnh, bạn vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp của bà, một vẻđẹp khiến người ta xót xa.
Nhìn thấy mẹ Đại Đồng, Chu Lạc liềnhiểu ra vẻ khôi ngô điển trai của cậu được thừa hưởng từ ai, cũng hiểuđược lý do mà bố con nhà họ Đổng không tiếc bất cứ thứ gì để bảo vệngười mẹ, người vợ này – một phụ nữ như vậy, vốn sinh ra để được đàn ông yêu thương, nâng niu, trân trọng.
Nhìn mẹ Đại Đổng, không ai cóthể nghĩ rằng bà là một người nông dân, thậm chí cũng không giống vớihình ảnh vợ của một ông chủ mỏ than mới nổi. Nhìn Đại Đổng cẩn thận kéochăn cho mẹ, trong lòng Chu Lạc lại thầm cảm thấy vô cùng ngưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957380/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.