Trong lòng Chu Lạc mỉm cười: Châu Châu cũng không phải quá nhỏ, hơn nữa haitay đều đã đeo găng, mình cũng đang ở đây, gấp quá thì gọi y tá giúp đỡlà được. Chẳng phải lúc trước cô Lý cũng đang có ý định ra ngoài haysao? Cô ấy lo sợ điều gì nhỉ?
Dù sao thì Châu Châu còn nhỏ tuổi,mặt mày cau có vẫn đang muốn lấy cớ, Chu Lạc bèn nói trước: “Châu Châunghe lời nào, cô giáo Lý là người có trách nhiệm, khi bố em tới thăm lại không thấy cô ấy ở bên cạnh, nhất định sẽ không vui đâu”.
Mặt Châu Châu nhìn Chu Lạc đầy vẻ nghi hoặc, dường như muốn nói: Bố không vui càng tốt, vì sao chị lại nói đỡ cho cô ta?
Chu Lạc an ủi cô bé bằng ánh mắt, tiếp tục cười nói: “Bố em trả lương chocô giáo Lý, là ông chủ của cô giáo Lý. Chị trong giờ làm việc ngay cảđiện thoại riêng cũng không dám gọi, vì sợ bị ông chủ mắng. Lát nữa bốem tới đây, cô giáo Lý cũng sợ bị ông chủ mắng”.
Châu Châu nghexong thấy rất vui, lập tức hỏi Chu Lạc: “Có thật vậy không chị, các ôngchủ đều mắng người sao? Khi ông chủ mắng người, chứng tỏ rất ghét cô ta, có phải sẽ không kết hôn không nhỉ?”.
Lần này người khóe miệnggiật giật lại là Chu Lạc. Mặc dù Châu Châu rất thông minh, không chỉđích danh, nhưng đây là sự thông minh theo kiểu trẻ con. Điều này có quá lộ liễu không! Nhìn vẻ mặt cười gian của Châu Châu, rồi lại nhìn vẻ mặt tái mét của cô Lý, Chu Lạc ngầm lau mồ hôi… Lẽ nào cô bé này đang cố ý?
Cười trừ vài tiếng, Chu Lạc trả lời cô bạn nhỏ đang kiên quyết hỏi đến cùng, “Nếu là chị, chị sẽ không lấy ông chủ đã mắng mình đâu”. Ông việntrưởng hói họ Đồ ơi, ông yên tâm rồi nhé!
Cuối cùng Châu Châucũng có được câu trả lời vừa ý, ngay lập tức ngoái đầu nhìn cô Lý, “Côyên tâm đi đi, cháu và chị Chu nói chuyện một lát, nếu bố đến mà mắng cô thì cháu sẽ ngăn bố lại. Bố rất nghe lời cháu, cả chị Chu nữa, bố cũngnghe lời chị ấy”.
Chu Lạc trong lòng ngổn ngang, con bé này bịsốt thật sao? Người bị sốt chính là cô mới đúng, ngoài thì sôi sùng sục, bên trong đã mềm nhũn rồi! Là cô đi thăm bệnh nhân hay tự tìm rắc rối?! Thấy cô Lý mặt mày giận dữ nhìn mình, Chu Lạc thậm chí còn ngờ rằng một phút sau đó, cô sẽ phải nếm mùi đau khổ về thể xác.
Khổng Tửnói: Phụ nữ cũng giống như tiểu nhân, khó dạy dỗ. Trong giây lát cô đềugặp hết. Cô gọi là tai bay vạ gió, chính là đây! Rõ ràng cô nhận lời cầu hôn của người khác, căn bản chưa từng nghĩ đến việc làm vợ lẽ của người ta! Hồi chuông nội chiến gia đình còn chưa đổ, vậy mà người chứng kiếnnhư cô đã trở thành bia đỡ đạn sao?
Cô bé ranh mãnh này đã hãmhại cô! Chu Lạc đang giận dữ đứng dậy, liền nhìn thấy Châu Châu ngẩngmặt lên, đôi mắt với hàng mi dài chớp chớp, hiện lên vẻ yếu ớt và khẩncầu, run rẩy, cánh tay thon gầy ôm chặt hai đùi, người co rúm lại, vừađáng yêu lại vừa tội nghiệp.
Chu Lạc trong phút chốc mềm lòng.Lịch Chủy muốn người phụ nữ nào mà chẳng được, sao lại cứ phải chọnngười mà con gái mình không thích vậy? Thôi, dù sao mình và cô Lý nàycũng không có quan hệ gì, đành làm người xấu một lần vậy, tất cả cũngchỉ vì cô bé.
Còn về cô Lý, mặc dù đã biết nhau từ khi còn nhỏmà vẫn không có được Lịch Chủy, nên cũng không thể trách người khácđược? Nơi nào chẳng có cỏ thơm, cô ấy vẫn còn trẻ… Chu Lạc bắt đầu biệnhộ cho lương tâm của mình.
Sau đó hai người một lớn một bé thảoluận sinh nhật của Lịch Chủy nên tặng quà gì, Châu Châu còn làm nội gián tiết lộ Lịch Chủy đại nhân đã treo bức tranh trong thư phòng, hằng ngày ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy ngay.
Khi Chu Lạc ngày càngmặt đỏ tía tai, thì Châu Châu lại khí thế hừng hực, cuối cùng cô Lýkhông thể nhịn được nữa, buông ra một câu cứng ngắc… “Anh Lịch có lẽ sắp đến rồi, tôi đi đón anh ấy”, rồi chạy khỏi phòng bệnh.
Làm cho cô Lý tức quá bỏ đi, hai người lặng yên nhìn nhau, không ai nói lời nào.
“Em đã hài lòng chưa?” Con bé hư này, lần đầu tiên thấy con bé bị người tabắt nạt, bây giờ thì giỏi rồi, học cách bắt nạt người khác, người bị bắt nạt lại là người lớn nữa chứ.
Nếu như lần đầu gặp mặt, cô bécũng như vậy thì Chu Lạc sẽ không bao giờ chủ động bắt chuyện. Chu Lạckhông thích những đứa trẻ ranh ma. Cô nghĩ là trẻ con thì nên có dáng vẻ của trẻ con, ngây thơ hồ đồ, thuần khiết đáng yêu. Còn những đứa trẻmới bé tí mà đã cố học cách ăn nói và hành vi của người lớn đều khôngđáng yêu chút nào. Những bậc cha mẹ khuyến khích để trẻ em học đòi phong cách người lớn để khoe khoang cũng thật đáng đánh đòn.
Vì vậy,nói thẳng ra, Chu Lạc không thích đặc điểm này ở Châu Châu lắm. Trướcđây cô cũng từng chứng kiến vẻ ngây thơ mà yếu đuối của Châu Châu, cộngthêm vẻ tin cậy và yêu thương khó tả của nó đối với mình, làm Chu Lạcluôn thấy tốt nghiệp cô bé, thế nên cô bao dung với tất cả những gì nólàm.
Nếu như không có Đại Đổng, nếu như không có rung động vàquyến luyến đến vậy, không chừng cô sẽ suy nghĩ tới việc lấy Lịch Chủy,cho dù là chỉ vì để tuổi thơ của một cô bé được vui vẻ, ít nhất cũngkhông thấy cô đơn như thế.
Tất nhiên là còn phụ thuộc vào việcLịch Chủy có muốn lấy cô hay không. Đây đơn thuần là chỉ ước muốn củaChâu Châu mà thôi, Lịch đại nhân quyền cao chức trọng, tuấn tú lịchthiệp, tình cảm anh ta dành cho con gái sâu đậm tới mức có thể hy sinhtình yêu sao? Chu Lạc có chút hiếu kỳ.
Nhưng cũng chỉ là sự hiếu kỳ mà thôi, cô đã có Đại Đổng, một người mà khi nghĩ tới đã cảm thấy vui vẻ, ấm áp.
“Em xin lỗi chị Chu.” Rốt cuộc không phải người gian xảo, thích sao làmvậy, Châu Châu lập tức xin lỗi, nhìn Chu Lạc với ánh mắt tội nghiệp.
Chu Lạc thở dài một tiếng, giúp cô bé vuốt lại mái tóc rối bù, chậm rãinói: “Chuyện của người lớn không giống như trẻ con nghĩ đâu”.
Châu Châu ngẩng đầu lên, “Chị ơi, chị có thích bố em không?”. Quả thực không thể trách nó có ý nghi ngờ, từ khi ra đời đến giờ, cô bé chưa từng thấy cô gái nào lại không thích bố mình.
Chu Lạc thần người ra, côkhông muốn thảo luận vấn đề này với một cô bé đã mất mẹ và lại có thiênhướng hơi yêu bố, phải đổi cách nói khác thì nó mới nghe, vì thế cô nói: “Bố em rất tài giỏi, mà chị lại chỉ là một người bình thường, vì thếnên…”. Chu Lạc không nói tiếp được nữa. “Ghét”? Dường như cô chưa từngthể hiện thái độ đó với Lịch Chủy. “Không thích”? Cô cũng chưa từng nóiqua. Nói thế nào nhỉ, nói là không xứng ư? Cô e là cô bé xảo quyệt ChâuChâu này sẽ hỏi thẳng Lịch Chủy vì sao họ lại không xứng.
ChâuChâu thể hiện là một đứa trẻ có giáo dục, không ngắt lời người khác, mặc dù rất sốt ruột nhưng vẫn chờ cô nói hết câu, Chu Lạc nói: “Bố em sẽkhông đồng ý đâu”.
“Nhưng bố em rất thích chị mà.” Châu Châu tròn xoe đôi mắt to đẹp, cảm thấy khó hiểu.
Chu Lạc há hốc miệng, hồi lâu sau mới phản ứng lại, thấy mình như vậy trông thật ngốc, điều chỉnh lại cảm xúc mất một lúc, rồi mới hỏi thăm dò: “Là bố em nói sao?”.
Châu Châu gật đầu một cách trịnh trọng, tỏ vẻ nghiêm túc.
“Điều đó, điều này… Em… không phải em nhầm lẫn chứ?” Chu Lạc tim bỗng đập loạn nhịp, bắt đầu trở nên lắp bắp.
Châu Châu ra sức lắc đầu, “Là bố em tự nói ra mà, em đâu phải con ngốc, sao nhầm lẫn được?”.
Chu Lạc mặt đỏ tía tai đang muốn mở lời thì bên ngoài vang lên tiếng gõcửa, “Thưa hai cô, tôi có thể vào không?”. Giọng nói trong, vang có vẻuy nghiêm, chính là anh ta – Lịch Chủy.
Chu Lạc thẫn thờ, hồi lâu mới định thần lại, đi ra mở cửa, sau đó huyết áp lại tăng lên. Đi cùngvới Lịch Chủy, ngoài cô Lý ra còn có bố cô, Chu Thanh Bách.
Sauđó đầu óc Chu Lạc trở nên rối bời, hàn huyên gì đó với Lịch Chủy, rồilại nói với cô Lý điều gì đó, cô hoàn toàn không nhớ trong đầu. Cuốicùng Chu Thanh Bách kéo cô đi và nói lời tạm biệt, đang trong lúc bầnthần, tay bị nắm chặt không thể nào giằng ra được, lại không muốn đểngười ngoài chứng kiến cuộc đại chiến giữa hai bố con, cho tới khi lênxe, Chu Lạc mới giằng tay ra.
Ghế ngồi phía sau xe của Chu ThanhBách rất rộng rãi, đã ngồi xuống rồi nhưng hai bố con vẫn giữ khoảngcách khá xa. Lái xe rất biết điều, xuống xe và đóng cửa cho hai ngườihọ. Chu Lạc mặt lạnh như băng không nói lời nào, Chu Thanh Bách có tínhnhẫn nại khá tốt, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cô, trông không có vẻ nghiêmkhắc và dò xét như trước đây, ánh mắt dịu dàng ấm áp khiến Chu Lạc cảmthấy rùng mình.
“Bố tìm con có việc gì?” Rốt cuộc thì người sống ít hơn hai mươi năm trên đời này, người không kiên nhẫn lại là Chu Lạc.
Chu Thanh Bách khẽ thở dài một tiếng: “Chu… Lạc Lạc, bố biết con khôngthích gặp bố. Nhưng rốt cuộc thì con cũng mang họ Chu, cũng là do mẹ con mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, chúng ta là bố mẹ của con”.
Chu Lạc mấp máy môi muốn châm biếm vài câu, nhưng cuối cùng lại không nóira. Hai tiếng “Lạc Lạc” làm cô có chút dao động, từ nhỏ đến lớn, bố mẹkhi xưng hô với cô đều gọi cả họ lẫn tên, chưa từng gọi thế này bao giờ. Quân vương chỉ bế cháu chứ không bế con, theo họ nghĩ, gọi hai tiếng“Lạc Lạc” dường như sẽ làm hư cô.
“Bố và dì Mai.” Thấy Chu Lạc chau mày lại, Chu Thanh Bách đổi giọng ngay, “Bố và Mai Bình chia tay rồi, cô ấy đã ra nước ngoài”.
Chu Lạc vẫn không nói gì, ánh mắt mang vẻ giả vờ lạnh nhạt, còn tỏ rõ nghingờ. Chu Thanh Bách rất tinh ý, ngay lập tức hóa giải nỗi nghi ngờ, “Bốthấy con nói rất đúng, một chế độ có thể tồn tại lâu dài chắc chắn sẽ có tính hợp lý của nó, chúng ta đều nên tôn trọng nó. Điều bố muốn nói ởđây là tôn trọng hôn nhân”.
Chu Lạc cuối cùng cũng không nhịnđược nữa liền nói, “Con nghĩ là bố thích Mai Bình hơn”. Thì ra đứngtrước quyền thế và thể diện thì tình yêu lại yếu ớt nhường vậy, “Tôntrọng hôn nhân ư?”. Những lời nói của chính khách ai tin thì đúng là não có vấn đề!
Thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện, Chu ThanhBách dường như thấy phấn chấn hơn, không mảy may để bụng giọng điệu mỉamai của cô, vẫn ôn hòa nói: “Bố không thể cho cô ấy được gì, cách tốtnhất là để cô ấy đi”.
“Không cho được gì? Là không muốn cho thì đúng hơn!” Giọng điệu của Chu Lạc vẫn không có chút thiện chí nào.
Chu Thanh Bách thở dài rồi nói tiếp: “Có lẽ con sẽ không tin, bố và mẹ convẫn có tình cảm với nhau. Chỉ là tính cách của hai người đều rất cươngquyết, vì thế nảy sinh một số mâu thuẫn. Lúc đó bố mẹ còn trẻ, tính tình nóng nảy, làm sai nhưng không ai chịu nhận lỗi, vậy là bỏ lỡ”. Ông dừng một lát rồi lại nói tiếp: “Những việc giữa hai vợ chồng, khó mà phân rõ được ai đúng ai sai, con lớn lên rồi sẽ kết hôn, lúc đó con sẽ có cảmnhận này”.
“Con ly hôn rồi.” Chu Lạc giữ thẳng đầu.
Chu Thanh Bách nghèn nghẹn, ông nói tiếp mà không hề cáu giận, “Bố biết rồi”.
Thấy khiêu khích một hồi lâu mà ông không có phản ứng gì, Chu Lạc kinh ngạcnhìn ông một cái, thấy mặt ông đầy vẻ nhẫn nhịn, cô khẽ cười nhạt,“Nhưng sẽ lại kết hôn ngay thôi”.
Chu Thanh Bách yên lặng một hồi lâu, giọng nói dường như đã khàn đi, “Kết hôn với ai?”.
“Vẫn là người đó.” Nói xong Chu Lạc cảm thấy trong lòng rất vui, đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người họ Chu nào đó được mệnh danhlà cáo già.
Việc nằm ngoài dự tính đó là, rốt cuộc ông cũng không nổi giận, điều này lại làm Chu Lạc cảm thấy lúng túng, bởi vì sau đó cô không biết nên thể hiện tình cảm gì với ông.
“Nghe nói con đã xin nghỉ việc, con có dự định gì chưa?” Chu Thanh Bách lại chuyển chủ đề.
Chu Lạc không phải là người thực sự đanh đá, người ta nói lời hay ý đẹp,hơn nữa “người ta” ở đây lại là bố cô, cô cũng không thể nói được nhữnglời khó nghe.
“Đã liên hệ được công việc mới, cũng có chút hy vọng.”
“Hả, vẫn là hệ thống ban đầu?”
Chu Lạc suy nghĩ giây lát, vẫn nên trả lời đúng sự thật, chỉ là giọng điệucó chút cứng nhắc, “Đã chuyển sang ngành khác, nhưng hơi trái nghề mộtchút”. Sau đó cô chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nghe những từ ngữ đại loại như: “ấm đầu”, “không lý trí”, “không chín chắn”.
Một lần nữalại vượt ngoài tầm dự đoán của cô, Chu Thanh Bách không hề có lời bìnhluận nào, mà tiếp tục quan tâm hỏi han cô: “Thế địa điểm làm việc, vẫn ở thành phố này chứ?”.
Chu Lạc lắc đầu, “Ở thành phố X phía tây”.
“Sao?” Chu Thanh Bách mắt sáng lên, “Bố đã từng ở thành phố đó mấy năm, con…”.
“Đại Đổng là người ở đó, sau này cũng sẽ làm việc lâu dài ở đó… Ý con nói là vị hôn phu của con.” Chu Lạc ngắt lời ông không chút khách khí, ngoàimặt tỏ vẻ cứng rắn lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại thấy hối hận, tại sao mình lại phải nói cho ông ấy biết? Tại sao mình lại nhắc tới Đại Đổng?Để chờ bị ông ấy chỉ trích, chửi mắng sao? Nhưng lần này thì đừng cóhòng, đừng hòng can thiệp trắng trợn! Nghĩ tới đây, Chu Lạc liền thẳnglưng lên, vai cũng ưỡn ra.
“Họ Đổng sao? Có phải chàng trai bố đã gặp lần trước không?” Giọng điệu của Chu Thanh Bách lại đầy thiện ý,kèm theo chút tò mò, nhìn con gái với vẻ rất mong mỏi cô sẽ nói tiếpđiều gì đó.
Chu Lạc cảm thấy thần trí mơ hồ, đây quả thực là bốmình sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, cô nghĩ là hai người sẽ bắt đầu tángẫu những chuyện thường ngày mất.
Cuối cùng Chu Lạc dường nhưđang trốn tránh, thế giới này loạn mất rồi, bố… bố của cô sao lại thayđổi như vậy? Nếu không phải có ý đồ khác, thì chắc là đã xảy ra việc gìđó nghiêm trọng. Lẽ nao ông ấy bị bệnh nan y?
Ý nghĩ này bỗngnhiên lóe lên, Chu Lạc bỗng rùng mình, lắc đầu tin rằng tuyệt đối khôngthể như vậy. Nhưng vừa nãy dưới ánh đèn xe mờ mờ, mái tóc hoa râm củabố, còn cả khuôn mặt phát tướng không thể xuất hiện chút nếp nhăn nào,còn vẻ nhẫn nhịn kiềm chế, tất cả đều chứng tỏ một vấn đề: Ông ấy đã già rồi, có lẽ đây mới chính là lý do đích thực trong sự thay đổi thái độcủa ông ấy.
Toàn thân Chu Lạc bỗng mềm nhũn như không có chút sức lực nào, phải đi hết hai con phố cô mới định thần lại được. Cô mở túikiểm tra điện thoại, đã hết pin từ lúc nào, vội thay pin, liền thấy cómấy cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi lại cho Đại Đổng, cậu nói đang ở trongbệnh viện với mẹ, mọi việc đều ổn, cũng đã tìm được nhà, cách không xachỗ ở của cô, chờ đến ngày mai dọn dẹp xong sẽ đón bác gái xuất viện vềđó ở.
Chu Lạc muốn tìm đối tượng để trút bầu tâm sự, Đại Đổng quả là thích hợp nhất. Nhưng xét thấy mình đang vô cùng bối rối, cô khôngdám khẳng định mình có mất bình tĩnh không khi có mặt bác gái và PhanLan ở đó. Đó là điều cô không muốn. Đang do dự không biết có nên lôingười con trai đang ở chỗ mẹ đi hay không, người ta đã lâu không gặp mẹrồi. Điện thoại báo có cuộc điện thoại mới, nên đành vội vàng nghe máy.
Là Lịch Chủy gọi tới cảm ơn cô đến thăm Châu Châu, anh ta hỏi có thể bớt chút thời gian nói chuyện không.
Chu Lạc thấy không còn sức lực nào nữa, bởi vì lời nói lúc trước của ChâuChâu đầy ắp ý đồ, cô đâu dám một mình gặp anh ta, cô vội cười nói khôngcần khách sáo, anh bận tôi cũng bận, mọi người đều bận, ai làm việc củangười đó là được rồi.
“Không mất nhiều thời gian đâu, Châu Châunhờ tôi nhất định phải trực tiếp cảm ơn cô, tôi không thể không giữ lờihứa với con bé.” Giọng điệu của Lịch Chủy rất thoải mái, lý do quangminh chính đại, lời nói khiến người khác không dễ từ chối, “Cô đang ởđâu, tôi sẽ tới tìm cô”.
“À ở…” Chu Lạc không thốt nên lời, quayđầu nhìn một lượt, cũng không thấy có tòa nhà nào dễ nhận biết chút,đành phải thỏa hiệp, “Hay là để tôi qua tìm anh đi”. Người ta thân phậncao sang, cô nào dám để anh ta chạy tới chạy lui chứ.
Đúng vàothời gian buổi trưa, hai người hẹn nhau tại một quán trà rất yên tĩnh,chọn phòng riêng. Chu Lạc hoàn toàn cảm thấy không thoải mái, cầm ly trà nóng thấp thoáng lá trà, ánh mắt không dám ngẩng lên nhìn người đốidiện.
“Cô đã nói chuyện với bố rồi hả?” Lịch Chủy dường như không phát hiện thấy cô tỏ vẻ khó chịu, anh ta cười hỏi cô.
Chu Lạc trong nháy mắt lấy lại được bình tĩnh, bỗng nghĩ tới một việc, hơinhíu mày, lưỡng lự giây lát, cuối cùng vẫn ngẩng lên hỏi Lịch Chủy,“Thời gian trước công việc của tôi có chút vấn đề, là anh…”.
“Tôi chỉ để trợ lý Tôn đi hỏi han chút thôi, không can thiệp gì nhiều.” Lịch Chủy nói câu này rất thản nhiên, như thể nói những câu đại loại hôm nay thời tiết rất đẹp.
Chu Lạc mỉm cười, “Thật ngại quá”. Lại khôngphải là bộ phận anh ta trực tiếp quản lý, cái gọi là “hỏi han một chút”, không chừng lại làm kinh động rất nhiều người.
Nhìn dáng vẻ ChuLạc ngượng ngập, đứng ngồi không yên, Lịch Chủy lắc đầu cười, “Khôngliên quan gì đến cô, nếu tính là nợ ân tình, thì cũng là bố cô nợ”.
Chu Lạc trợn tròn mắt, dáng vẻ ngạc nhiên làm Lịch Chủy thấy rất vui. Anhta càng cười tươi hơn, đôi mắt đen láy hơi lim dim, đuôi mắt nhỏ dàihiện lên nét cong mị hoặc, toàn thân toát ra vẻ nam tính trưởng thành,vẻ mặt anh tuấn, lịch thiệp làm người khác tim đập loạn nhịp.
Chu Lạc vội mím môi, rồi lại tiếp tục cúi xuống.
“Ông ấy nói mình không tiện ra mặt, nhờ tôi đừng nói cho cô biết việc này.Nhưng tôi thấy giữa hai bố con không nên có nhiều kiêng dè như vậy. Nếusau này Châu Châu lớn lên nhận sự giúp đỡ của người khác nhưng lại không nói với bố một câu nào, thì tôi cũng sẽ thấy rất đau lòng.” Lịch Chủynói nửa đùa nửa thật.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Chu Lạc nhẹ nhàng đặt tách trà lên bàn, mỉm cười trịnh trọng cảm ơn, “Cảm ơn anh, ngàiLịch, tôi nghĩ Châu Châu tuyệt đối sẽ không giống như tôi, cô bé cóngười bố tốt, vô cùng thương yêu mình”. Vừa nói dứt lời, lại cảm thấy có vẻ không đúng, mặt Chu Lạc đỏ lên, lập tức giải thích, “Ý tôi là nêntôn trọng người lớn và yêu quý trẻ em, anh hiểu mà, ý tôi là như vậy”.
Ánh mắt Lịch Chủy dừng lại trên cánh tay trái của Chu Lạc, cười tươi, giọng điệu vẫn rất thoải mái, “Đúng rồi, cô nói rất đúng, thế thì tôi lạicàng nên cảm ơn cô đã quan tâm Châu Châu của tôi, cô còn vô tư hơn tôinhiều”.
Là nói cô không có vẻ “trẻ con” sao? Vẻ thoải mái của anh ta truyền cả sang cô, Chu Lạc cười thành tiếng, sau đó nghiêm túc hiểura vấn đề, “Buổi tối gặp gỡ hôm nay, hai bên đều bày tỏ lòng cảm ơn củamình với người kia”.
Lịch Chủy thu lại nụ cười, gật đầu nói mộtcách nghiêm túc, “Hơn nữa hai bên nên hướng tới mục tiêu xa hơn, ở vịtrí thuận lợi để phát biểu suy nghĩ về tình hình hiện tại. Từ đó có thểthấy, việc phát triển mối quan hệ hai bên bình đẳng cùng có lợi sẽ nhanh chóng được thực hiện”.
Nói xong hai người đều không nhịn đượcliền cười phá lên, không khí ngại ngùng lúc trước bỗng chốc tan biến.Sau đó hai người thậm chỉ còn kể về tuổi thơ của mình, Chu Lạc kể mìnhquan tâm tới Châu Châu là bắt nguồn từ lần đầu tiên gặp gỡ, tính cáchChâu Châu hay xấu hổ, giống hệt như cô hồi nhỏ. Về sau mới phát hiện mặt kia của cô bé ranh ma tinh quái, điểm này thì thực sự khác biệt với cô, biệt hiệu hồi nhỏ của Chu Lạc là “Đồ ngốc”. Lịch Chủy thì ra sức nóiChu Lạc không phải là đồ ngốc, mà là thuần khiết, đó là sự thuần túy màkhi làm việc gì cũng dốc hết tâm sức.
Chu Lạc cảm khái nhìn người đàn ông này… Anh ta thật tuấn tú, có trí tuệ, hài hước, thú vị lại điềm đạm, dễ gần, ngắm nhìn thấy vui vui, nhìn gần lại càng làm người takhông khỏi ngưỡng mộ. Người đàn ông như vậy làm chồng, làm cha, làmthầy, làm bạn đều rất tuyệt vời. Chỉ có điều anh ta quá tốt, giống nhưviên ngọc được một người nổi tiếng tinh chạm, mài giũa, mỗi một đườngnét đều có lý do tồn tại của nó. Đó là sự thăng trầm của năm tháng, cólẽ vẫn còn lưu lại hình ảnh của người phụ nữ khác, nếu như có người cómưu tính muốn thay đổi, đều chỉ là vẽ thêm chân cho rắn mà thôi.
Đại Đổng thì hoàn toàn ngược lại, tuy hơi thô lỗ, bình thường, có khuyếtđiểm, lại là ngọc chưa qua chạm khắc, có thể để cô ra sức phát triển,phát huy tận tình. Có thể cả quá trình sẽ mệt nhọc, vất vả, hơn nữa cóthể sẽ chẳng bao giờ đạt được trình độ như Lịch Chủy, nhưng đó là tácphẩm của bản thân cô, quý trọng đồ vật của mình, trong mắt cô, đó chínhlà bảo bối duy nhất trên thế giới.
May thay Chu Lạc từ nhỏ khôngphải là người thích ngồi không mà hưởng thụ, tự kiếm việc để làm, chínhlà việc cô bắt đầu làm kể từ khi sinh ra.
Bầu không khí thoảimái, vui vẻ giữa hai người vẫn được duy trì cho đến lúc kết thúc. LịchChủy vẫn tha thiết mời cô nếu rảnh rỗi tới chơi với Châu Châu, còn vềviệc dạy vẽ sẽ quyết định sau, tùy thuộc vào tâm trạng của hai “Trư”[1]. Chu Lạc nhắc tới việc kết hôn của mình sẽ được tổ chức trong thời giangần, lúc đó nếu có thời gian mời anh ta tới uống ly rượu mừng.
[1]Châu và Chu đều có phiên âm giống với chữ “Trư”.
Lịch Chủy mặt mày hơi ủ dột, nói lời chúc mừng, nhưng lại không trả lời có thể tới dự hôn lễ hay không.
Chu Lạc cũng không mấy để ý, một nhân vật tầm cỡ như vậy, con gái ốm nhậpviện mà còn không thể đến thăm ngay được, thì cô còn mong chờ gì chứ.Được cùng ngồi nói chuyện lâu như vậy, không biết đã làm bao nhiêu côgái phải thầm ngưỡng mộ rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]