Trong lòng Chu Lạc mỉm cười: Châu Châu cũng không phải quá nhỏ, hơn nữa haitay đều đã đeo găng, mình cũng đang ở đây, gấp quá thì gọi y tá giúp đỡlà được. Chẳng phải lúc trước cô Lý cũng đang có ý định ra ngoài haysao? Cô ấy lo sợ điều gì nhỉ?
Dù sao thì Châu Châu còn nhỏ tuổi,mặt mày cau có vẫn đang muốn lấy cớ, Chu Lạc bèn nói trước: “Châu Châunghe lời nào, cô giáo Lý là người có trách nhiệm, khi bố em tới thăm lại không thấy cô ấy ở bên cạnh, nhất định sẽ không vui đâu”.
Mặt Châu Châu nhìn Chu Lạc đầy vẻ nghi hoặc, dường như muốn nói: Bố không vui càng tốt, vì sao chị lại nói đỡ cho cô ta?
Chu Lạc an ủi cô bé bằng ánh mắt, tiếp tục cười nói: “Bố em trả lương chocô giáo Lý, là ông chủ của cô giáo Lý. Chị trong giờ làm việc ngay cảđiện thoại riêng cũng không dám gọi, vì sợ bị ông chủ mắng. Lát nữa bốem tới đây, cô giáo Lý cũng sợ bị ông chủ mắng”.
Châu Châu nghexong thấy rất vui, lập tức hỏi Chu Lạc: “Có thật vậy không chị, các ôngchủ đều mắng người sao? Khi ông chủ mắng người, chứng tỏ rất ghét cô ta, có phải sẽ không kết hôn không nhỉ?”.
Lần này người khóe miệnggiật giật lại là Chu Lạc. Mặc dù Châu Châu rất thông minh, không chỉđích danh, nhưng đây là sự thông minh theo kiểu trẻ con. Điều này có quá lộ liễu không! Nhìn vẻ mặt cười gian của Châu Châu, rồi lại nhìn vẻ mặt tái mét của cô Lý, Chu Lạc ngầm lau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-hoi-am-cua-em/1957372/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.