18.
Trần Yếm nghe vậy ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, im lặng hồi lâu mới nói: “Không sao.”
Chu Nham mím môi, vẻ mặt như thường, nhưng chỉ có cậu biết tim mình đau đến nhường nào. Cậu đã tìm người hỏi thăm về bạn trai cũ của Trần Yếm, sau khi biết ba năm này Trần Yếm sống như thế nào, cậu ước gì có thể đi tới xé tên ngu ngốc kia bằng tay không.
Người mà cậu liếc mắt đã ưng ý, chỉ mong nâng niu trong lòng, bị tên ngu ngục kia chà đạp như vậy sao?
“Em có người bạn học y, lát nữa em hỏi cậu ta có thuốc gì có thể trừ sẹo không.”
Chu Nham tự nhiên đổi phần bò bít tết đã cắt cho Trần Yếm, vừa định nói gì đó thì không hiểu sao bị người ta đẩy một cái từ bên cạnh, cũng may Chu Nham phản ứng nhanh, kịp thời túm vào mép bàn mới không đến mức chật vật ngã xuống.
Chu Nham chưa kịp thốt ra câu đjt mẹ mày, đã nghe người đến quát: “Đây chính là lý do anh muốn chia tay với em?!”
Giọng người này vô cùng dữ dằn, nghe ra còn mang theo chút sợ hãi và lo lắng, ánh mắt Chu Nham lóe lên vẻ kinh ngạc. Cậu vừa ngẩng đầu muốn nhìn xem là tên ngu ngục nào làm ra một màn này, không ngờ nhìn thấy một gương mặt không tính là xa lạ với cậu.
Tống Hạn Triết.
Tống Hạn Triết nhìn Trần Yếm chăm chú, không chịu bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trên mặt anh. Từ lúc đầu không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-dau/237191/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.