Thẩm Xác đứng dậy, đi đến bên cạnh Từ Thanh Dã. Từ Thanh Dã nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú đã bị bụi bặm làm cho lấm lem, cậu còn cố lau đi vết bẩn đó. Nhưng dường như chút lấm lem ấy lại chẳng làm giảm đi khí chất điển trai của Thẩm Xác, thậm chí còn khiến cậu mang theo một nét quyến rũ khác biệt.
“Lần đầu tiên đi quay phim, cảm giác thế nào? Có gì khác với những gì em tưởng tượng không?”
Từ Thanh Dã hỏi han một chút. Buổi sáng Thẩm Xác đã quay hai phân cảnh, dù chỉ là vai phụ mờ nhạt trong đám đông, nhưng cũng xem như có chút trải nghiệm.
“Em thấy cũng khá thú vị. Chỉ cần tự tưởng tượng mình là một binh lính, rồi cứ theo đoàn người mà đi là được.”
Thẩm Xác nhớ lại buổi làm việc sáng nay. Ngoài chuyện chờ đợi hơi buồn chán, thì nhìn chung vẫn ổn. Điều duy nhất khiến cậu không thoải mái là trang phục quay phim hơi bẩn. Không rõ đoàn phim bao lâu mới giặt một lần, trên người toàn mùi mốc mùi cũ, như có cả hương vị chua chua.
“Em giữ được tâm thái như vậy là tốt đấy. Mới vào đoàn mà đã nghe người ta nói em bị chèn ép, vậy mà em không nhắc gì đến chuyện đó cả.”
Từ Thanh Dã nhìn Thẩm Xác. Dù hai người còn chưa thân lắm, nhưng anh cũng có chút hiểu sơ tính cách của cậu. Dựa theo nguyên tác mà nói, cậu chắc chắn không phải kiểu “bánh bao mềm” dễ bắt nạt.
“Cũng không tính là bị chèn ép đâu. Diễn viên chính hơi lùn, mặt mũi cũng tầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-vao-an-dua-tro-thanh-chinh-cung/4676638/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.