Sau một tháng,vết thương được băng bó gọn gàng hơn,không ảnh hưởng đến sự di chuyển,Quốc Bảo liền tung tăng "kiếm tiền" ngoài phố,mãi mê nhìn đường không để ý,cậu nhóc va phải một người,thân hình nhỏ bé ngã xuống đất may mắn không bị trầy xước nặng vì có một cánh tay đang giữ lại
Nam nhân cao lớn trước mặt cũng hơi hoảng hốt,liền hỏi:"Nhóc con,có sao không,chú xin lỗi đã đụng phải" Quốc Bảo lắc đầu,mặt cúi gầm xuống xem xét bản thân và quay ra sau áo kiểm tra,khẽ thở phào khi không bị bung chỉ vết thương,tự giác cúi người xin lỗi nam nhân trước mặt:" Con xin lỗi,là con vô ý đụng trúng,xin lỗi nhiều ạ" ngước lên nhìn nam nhân đang bận rộn với những tờ giấy trên tay,cũng không màng đến mà rời đi
Đến khi coi xong thông tin,nam nhân mới nhìn xuống chân không thấy đứa nhỏ quay sang hỏi tay sai hắn:" Này,ngươi thấy cậu nhóc ban nãy không? " tên kia lắc đầu,anh ta lại nhìn sang nhiều người và kết quả cùng một câu trả lời,bỗng nhận được một cuộc gọi
"Chung Văn? Em nghe đây "
- / Ngươi tới Hàn Quốc và xem xét chưa? / Giọng một nam nhân từ tốn chậm rãi thốt lên
" Em vừa tới thôi,hiện đang xem thông tin và vị trí "Anh ta báo cáo tình hình hiện tại,chuẩn bị lên xe xuất phát
- / Tốt,Ta chờ kết quả từ ngươi,làm cho tốt vào /
"Vâng,em hiểu rồi,thưa ngài"nghiêm túc đồng ý,anh ta liền cúp điện thoại kêu tài xế chạy đi
Lần này,Quốc Bảo không thể nào gặp Chú Lạc và Dì Ngọc, tiếc nuối đi tìm việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-tre/2758986/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.