Hai đứa tôi năm tay nhau, Tùng dẫn tôi ra đằng sau trường, Leo qua tường trốn ra ngoài một cách an toàn mà không bị ông bảo vệ phát hiện, Leo qua tường nhảy ra ngoài, và thế là tôi cũng đã trốn tiết, lần đầu tiên trong đời cấp ba của mình.
- Sao mày cứ làm thế vậy?
- Làm sao?
- Đừng có tự ý kéo tay tao như thế chứ, biết không?
- Ờ.
- Mà tao đã nói là không muốn rồi mà mày cứ lôi tao đi cho bằng được.
- Thì có sao đâu, tiết sau thì lại vào.
- Mày bỏ thì khác, tao khác mày.
- Làm gì mà to tát thế? chết ai đâu có tội gì tao gánh.
- Mà dạo này tao cũng thấy mày ít bỏ hẳn.
- Kệ tao, tiết sau thì quay lại sau, giờ thì đi với tao.
Tùng chả cho tôi nói thêm được lời nào nữa thì đã kéo tay tôi chạy thật nhanh qua phía bên kia đường và quán mà Tùng làm khá gần cổng trường chỉ cách nhau một làn đường.
- Mày rảnh nhỉ? bắt tao bỏ tiết mà chỉ chạy vào đây với mày.
- Uống gì không?
- Mày, mày quá đáng vừa thôi được không? tao ức rồi đấy nhé.
- Mày giận à?
- Sao lại không được chứ? lôi tao chỉ để ra đây.
- Thì tao quý mày thì mới rủ mày bỏ tiết cùng tao.
- Mày... - Giọng tôi ngập ngừng khi Tùng nói với ánh mắt có chút nỗi buồn bị che giấu.
- Vậy tao xin lỗi, được chưa!
Nói xong Tùng đi ra quầy làm lấy hai ly nước cam rồi mang ra cạnh bàn đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/47316/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.