Vài hôm sau đến trường, vừa khi mới đặt mông vào chỗ ngồi thì chả biết Tùng chui ra từ đâu nữa đứng đối diện tôi nở một nụ cười ranh mãnh.
- Tao tưởng mày vẫn ốm? - "Tôi nghiêng đầu Tùng đang trong trạng thái tăng động".
- Đỡ rồi ha! - "Tuy nói vậy nhưng vẫn còn ho sặc sụa lấy vài cái ra".
- Vâng.
Tôi đáp lại, than vãn với giọng điệu chán ngắt mất vài phút thì Tùng cũng chịu ngồi vào bàn. Tùng bị ốm từ cái bữa mà rủ tôi đã coi phim nhưng kiên quyết không đi và đã cho Tùng nó leo cây đến hết ngày hôm ấy. Đúng là dở hơi hết mức, rõ ràng là ngay từ đầu tôi đã từ chối rồi vậy mà còn.
- Tuần sau là thi rồi đấy - "Tôi cần sấp giấy tập ôn thì mà thầy vừa phát với một tâm trạng lo lắng hết mức có thể".
- Thì sao?
- À tao quên mất mày thì ngu rồi, lo nghĩ gì đến thi cơ chứ! - "Tự nhiên tôi thấy mình cũng ngu ngu khi lại đi than với tên ngốc này".
- Xùy, mà tí đi ăn với tao không? tiết hai đi! - "Tùng xua tay với giọng khinh khỉnh".
- Mày đi chết mình đi, tao còn học nữa. Tao bỏ tiết với mày riết suốt rồi chả ôn được cái quái gì, giờ tao thấy đầu mình chắc toàn là đậu phụ mất.
Tôi đáp lại Tùng với một tràng dài những câu ca thán đến phát chán, Tùng thì vẫn kệ chỉ lấy hai tay véo vào má tôi rõ chi rất ư là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/2097279/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.