- Là mày hả Tùng?
- Tùng nào?
- Đừng có cãi tao!
Tôi đấm thẳng một cái vào mặt con mèo ấy vì tôi biết rõ đằng sau bộ hóa trang ấy thì chả có thể là ai khác được, cho hết nói điêu một thể luôn, và đương nhiên theo thói quen Tùng sẽ kêu oái oái khi bị tôi đấm. Nhưng tôi biết rõ bộ đồ hóa trang cũng dày nên chả mấy là đau.
- Này nhẹ thôi chứ! đánh gì đau thế!
Và cuối cùng thì Tùng cũng phải bỏ cái đầu doremon ấy ra để lấy tay xoa lên má chỗ vừa bị tôi đấm cho cái.
- Đau con khỉ, giả vờ cái gì?
- khổ thật đấy, làm bạn trai của mày mệt thật! Gỉa vờ mà cũng chả được chút quan tâm gì.
- Thích chết không?
Tôi còn chưa kịp đấm thêm cho cái nữa thì Tùng đã chạy ra xa tôi một cách rất nhanh nhẹn, Tùng cười kháu khỉnh lấy cái rồi lại ngồi xuống cạnh tôi.
- Mà tao tưởng mày có việc bận cơ mà?
- Thì việc này đấy.
- Hả?
Tôi tròn mắt nhìn Tùng với vẻ đầy thắc mắc thì Tùng cũng véo lấy má tôi một cái xem như câu trả lời.
- Sao mày rảnh thế.
- Sao không? cơ mà thấy mày vui thì công tao bỏ ra cũng không phí, mà tao biết mày sẽ vào đây mà.
- Sao mày chắc thế?
- Hên xui thôi, tại thấy mấy lần trước mày hay để ý tới chỗ này.
- Thế thì còn bộ đồ, liên quan gì tới nhau?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/2097267/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.