Cũng chả biết từ khi nào mà tôi và Tùng như hình với bóng khi ở trên trường, chỉ cần thấy một đứa thôi là sẽ có thể gọi ngay tên người còn lại. Đôi khi thỉnh thoảng còn bị gán ghép như kiểu sinh ra để giành cho nhau.
Nghe đến đấy thì Tùng vênh mặt ra cười khoái chí thì tôi lại phải đấm cái cho bớt hâm hâm đi.
Hai đứa cũng phải học thêm vào lớp buổi chiều, có lẽ là vì lí do hai đứa trốn tiết nhiều quá nên thầy cũng phải ban hình phạt cho hai đứa.
Mùa đông năm nay đến rất sớm và có vẻ lạnh hơn năm ngoái, khi mà lá cây ven đường trải dài úa vàng trên vỉa hè. Những hạt mưa tung tóe trên bầu trời, những hạt mưa lạnh của mùa đông. Lạnh và ấm.
Trên trường cũng chỉ còn lại vài người khi tiếng trống vừa tan được một lúc.
- Lạnh thật đấy! - Tôi lẩm bẩm.
Chiếc áo khoác mà tôi mặc luôn không đủ ấm, mùa đông lạnh rõ rệt với những cơn mưa lạnh thỉnh thoảng lại rơi trên bầu trời.
- Này Ánh, mày lạnh à?
- Ừ, chút chút!
- Mày đi nhanh thế, chậm chậm thôi chứ? - Tùng lấy cặp sách trong bàn học ra vội vàng theo sau bước chân tôi từ từ bước xuống từng bậc cầu thang.
- Mày chậm như rùa ấy!
- Ờ, thôi tao có việc phải đi đây.
Nói xong thì Tùng cũng chạy vụt đi mất, tôi cũng xuống lấy xe rồi đi về.
Đi ra khỏi trường được một đoạn, không biết là cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nhau-di-tron-duong-ve-nha/2097266/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.