Phần 30
Dương Hiểu Tình đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn người đàn ông trước mặt, cô thở dài một tiếng. Rồi chậm rãi nâng cơ thể lên bằng đôi chân đau nhức. Không cần anh giúp đỡ, không cần anh quan tâm thì trước đây những chuyện này cũng lặt vặt xảy ra.
" Anh đang cho rằng con người anh là quỷ dữ sao? " Cô vẫn đứng vững, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi người đàn ông vẫn ngồi yên ở vị trí đó.
Trần Mặc Cảnh vẫn không trả lời, anh nhìn đôi giày cao gót với ánh mắt ghét bỏ, một chút thiện cảm cũng không có. Rồi cuối cùng vẫn chính tay anh cầm nó lên cho dù một chiếc đã gãy đế.
" Xem ra tấm lòng của em cũng lương thiện. " Anh cười nửa đùa, nửa thật để đáng giá về con người cô. Thực ra cũng không hẳn vậy, chỉ là anh nực cười về nội tâm của cô. Nó thâm sâu chỉ có hai màu trắng đen, nhưng suy tư nặng đè nén nhiều đến mức con người thiện cũng lấp đi.
Dương Hiểu Tình nghe xong liền bật cười, cô cười cho cách đáng giá của anh, cũng cười cho sự biến chất trong mình. Nhưng rất nhanh cô lại yên lắng nhìn lên bầu trời thưa thớt sao, mà cười một cách chân thật.
" Không dám. " Ánh mắt cô hạ xuống nhìn anh, nó ám chỉ như đừng tin người con gái của trước kia. Quá khứ khác thực tại.
Trần Mặc Cảnh cúi người xuống thấp, trước đó thì anh có châm 1 điếu thuốc giờ nó chỉ mới hửng đỏ đôi chút . Việc đó khiến cho giọng anh nhỏ đi trong việc nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/54360/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.