Trần Mặc Cảnh không rời khỏi quán rượu cũ kĩ này, anh dựa lưng vào bờ tường lấm cát thở dài một hơi để chấn an lại tâm lí. Sau đó lôi điện thoại ra bấm số gọi cho Hàn Như Tuyết.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng một hồi sau mới lên tiếng. " Con bé ổn chứ? "
" Vẫn ổn, chỉ là hơi say thôi dì. Nói chú ấy bớt giận một chút. " Anh đưa mắt nhìn cô gái ho sặc sụa bên trong, có vẻ đã uống liên tục mấy ly.
" Đêm nay con cho nó một chỗ ngủ được chứ? "
" Dì... "
" Ta tin con, cái thứ tình cảm khó nói thành lời cũng chẳng thể nắm được của con. Nếu không bên nó quá lâu, nói nó nghe về con một chút đi, giữ mãi cũng chẳng được gì. "
" Con làm không được, dì không sợ con gái mất mạng sao? " Mặt anh tái nhợt như chẳng còn chút máu nào trong cơ thể buốt giá này.
" Chẳng có gì đáng sợ hơn sự dày vò của tình cảm. Hôm nay nó uống rượu chắc con không thích " Hàn Như Tuyết giọng nói dịu dàng, tâm tư của một chàng trai độ tuổi này đã du ngao giang hồ, bà hiểu chẳng ai dám mang theo một người mình yêu thương.
" Tuyết cúp máy đi ngủ đi, em mệt rồi." Giọng nói lành lạnh của Dương Nhược Thiếu vang lên khiến Trần Mặc Cảnh có chút ngỡ ngàng, ông ấy không hề nóng giận như mọi lần nghe vợ mình nói chuyện với anh.
Đầu dây ngắt máy, Trần Mặc Cảnh đưa mắt vào trong, không gian vẫn còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dua-nham-soi-len-giuong/54341/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.